Bạch Chỉ cảm thấy thật đúng là không thể nói lý với người đàn ông này.Cô còn chưa để ý những việc tồi tệ anh đã làm, anh lại vì nhìn thấy cô nói chuyện hai câu với Từ Yến trên wechat liền… phạt cô không được cao trào.—— Mà nguyên nhân xảy ra của tất cả chuyện này, là vào lúc chuẩn bị đi ngủ, Từ Yến gửi một tin nhắn wechat không đầu không đuôi, hỏi cô, có chuyện gạt cậu hay không.Trần Lưu cảm thấy thằng nhóc trứng thối này có phải có dục vọng khống chế quá lớn với cô bé nhà mình không, còn ‘có chuyện gạt cậu hay không’? Hử? Cậu là ai? Chút riêng tư cũng không thể có.Nhưng chuyện này cũng đủ để Trần Lưu phỏng đoán ra tình cảm thanh mai trúc mà mười mấy năm này đúng là rất thân mật khắng khít, gần như là loại không có bí mật gì.Trần Lưu rất bất mãn.
Loại bất mãn này đã được tích góp từ khi anh lục tìm màn phỏng vấn sau thi đấu mấy năm trước của cô gái nhỏ.
Từ màn phỏng vấn thi đấu múa của hai người, anh có thể nhìn ra được ánh mắt nhìn cô của Từ Yến từ lúc còn là thiếu niên ngây thơ, rất là… chướng mắt.Tâm tư quá rõ ràng.Trần Lưu hừ nhẹ một tiếng, “Nói cho trúc mã nhỏ của em, em đang yêu đương, để cậu ta chú ý khoảng cách trong mối quan hệ bạn bè một chút.”Bạch Chỉ không dám nói cho Từ Yến, sợ cậu nói với ba mẹ cô.
Đồng thời cũng không thể hiểu được, yêu đương rồi thì ngay cả bạn bè cô quen cũng phải quản sao?Cho nên cô từ chối.Cô không “get” được anh, chỉ cảm thấy sao anh lại như vậy.Kể cả đàn anh lần trước, tổng cộng cô mới nói chuyện được mấy câu với người khác phái chứ? Anh đã ghen lên rồi.Sau đó Trần Lưu hỏi: “Trừ chuyện yêu đương, chuyện khác em đều không hề giữ riêng mà nói cho cậu ta?”Sắc mặt anh hơi trầm xuống, Bạch Chỉ: “Ừ, chắc là vậy.”“Nếu tôi không muốn em làm vậy thì sao?”Bạch Chỉ hơi buồn, “Mỗi tuần anh ấy đều sẽ tổng kết báo cáo với em đó, em phải có chút ý có qua có lại chứ, cũng không thể đột nhiên lạnh nhạt quá… Hơn nữa anh ấy sống một mình ở nước ngoài, vốn đã rất vất vả, lâu lâu em nói chuyện với anh ấy cũng không quá đáng mà.”Trần Lưu hiện lên một tia chế nhạo lạnh lùng, “Em có chắc là vất vả chứ? Có lẽ là tự do tự tại ấy chứ?”Bạch Chỉ ghét anh vặn hỏi như vậy, mắng anh keo kiệt, cãi vã vài câu.Cô bực mình, anh lại rất bình tĩnh, hỏi: “Em cảm thấy thích hợp? Đổi lại là mỗi ngày tôi làm chuyện gì cũng đều báo cáo với một người phụ nữ khác, em sẽ thế nào?”Cô nhanh miệng nói một câu: “Không giống nhau, Từ Yến với em là đặc biệt.Sau đó là im lặng.
Mắt đen của anh nặng nề bình tĩnh nhìn cô.Từ sau khi Bạch Chỉ qua lại với anh, bị anh chiều hư đến độ có thể lên trời xuống đất, lần đầu tiên biết giở tính trẻ con sẽ không phải nhận mấy lời có ý tứ sâu xa ‘cái này không nên’ ‘cái kia không nên’ mà chỉ dung túng xoa đầu.Cho nên lần này anh nhìn cô, cô lập tức hoảng loạn.Còn chưa chờ cô mở miệng giải thích cô không có ý gì khác, chỉ là từ nhỏ Từ Yến đã ở cùng cô, đến bây giờ cô cũng chỉ có một người bạn tốt như thế.Anh lại xoay người đè lên cô, bàn tay to vân vê nơi riêng tư mỏng manh của cô, mím môi không nói một lời.Bạch Chỉ cho rằng đó là cách trút giận của anh, nghi hoặc, sao anh tức giận, còn làm cô thoải mái nhỉ…Nhưng không bao lâu đã biết, anh đang phạt cô.Ngón tay dài chơi đùa làm cô ướt át đến nỗi không ra hình ra dạng, bỗng nhiên anh lại rút ra, cô nâng mông nhỏ muốn đuổi theo quấn lấy, nhưng người đàn ông nhẫn tâm lấy ra, cô đành phải rên khẽ làm nũng, “Thầy, đừng, đừng đi mà, ưm…”Khe non loang loáng ánh nước trong suốt, lúc đóng lúc mở phun ra mật hoa thơm ngọt.Sắc mặt Trần Lưu trong trẻo mà lạnh lùng nhìn cái lỗ nhỏ đang chảy nước của cô, bàn tay to sờ lên đũng quần căng chặt, nơi đó in dấu hình dạng của một cây gậy thịt đập loạn không thôi, kích cỡ kinh người.
Anh thong thả ung dung cọ xát hình dạng in trên quần ngủ.Bạch Chỉ nhìn động tác của anh, lưỡi liếm khoé môi, cô chủ đông bò lên nằm giữa hai chân anh, đôi mắt ngấn nước nhìn anh, “Thầy, muốn ăn.”Nếu đổi lại là ngày thường, anh sẽ móc ra, hoặc là dùng từ ngữ nhục nhã cô một lần: Bé dâm đãng, muốn ăn thì tự lấy ra đi.
Để cô vừa chảy dâm thuỷ vừa vội vàng cởi khoá kéo quần anh xuống.Nhưng giờ phút này, tay anh đặt ở đó, không lấy ra.Bạch Chỉ cách một lớp vải ngậm lấy quy đầu ra sức mà liếm, để lại trên chiếc quần xám tro của anh một vệt nước nhỏ trên háng.Liếm vài phút, cô để ý phản ứng của anh, nhìn thấy ánh mắt anh tối xuống, cô muốn kéo quần anh xuống, tay anh vẫn ngăn cản như cũ.Không cảm kích thì thôi.Bạch Chỉ cũng tức lên, răng thoáng lấy lực cắn một cái, nghe anh nửa đau nửa sướng mà hừ nhẹ một tiếng, xoay người trở về, đồng thời cầm lấy gậy mát xa đầu giường.Trong lòng hừ một tiếng.Cô cũng tự mình làm được.Cuối cùng vừa mới duỗi đến phía dưới, cổ tay đã bị một bàn tay to nắm lấy, gậy mát xa rớt xuống giường.Trần Lưu đè trên người cô, một tay khác kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, tạo thành tiếng vang rất lớn, thậm chí cánh tay mạnh mẽ còn mang theo gió mạnh, đều lộ rõ là cảm xúc của anh đang không vui.Trần Lưu mặc sức lục tìm một thứ dạng dây có thể trói người, trói chặt cố định đôi tay cô trên đầu giường.Anh cực kì lạnh lùng cứng rắn mở miệng: “Khi nào biết sai thì mới có thể lên đỉnh.”Bạch Chỉ vì sắc mặt của anh, vừa tức vừa đau khổ.
Hơn nữa cô cũng không cho rằng cô sai, cho nên giải thích thì được, nhận sai thì không.
Đây là vấn đề về nguyên tắc, là do anh ngang ngược không nói lý.Cô bướng bỉnh không nói lời nào.
Cắn môi chịu đựng sóng tình chưa trút.Trần Lưu cũng không ép cô, ra vẻ là cho cô thời gian suy nghĩ, mà trong khoảng thời gian này, anh làm chuyện của bản thân trước —— anh tự ý móc thứ đồ vật thô dài đỏ thẫm ra, nhìn chằm chằm giữa chân non ướt của cô, thong thả an ủi gậy thịt.Bạch Chỉ vất vả lắm mới làm nhạt dần cơn ngứa lại xao động, cô nhìn vật lớn dựng thẳng cứng rắn kia, hai chân thon thả chồng lên nhau, kẹp chặt chân chậm rãi lắc mông, hồi tưởng lại tư vị nó đâm vào ma sát nơi đó của cô.Khoái cảm mới vừa tìm về, hai chân đã bị người đàn ông tách ra, tiến vào giữa hai chân.Bạch