Sáng sớm thứ sáu, Bạch Chỉ nhận được tin của mẹ Từ Yến.
Nói Từ Yến sẽ về, máy bay hôm nay, nếu không đến quá trễ, ba giờ chiều có thể đến nơi.
Để cô không sắp xếp thứ khác, tối nay hai gia đình muốn tụ họp cùng nhau ăn cơm.Bạch Chỉ rất hoang mang, còn nửa tháng nữa đến lễ Giáng Sinh, sao bây giờ cậu ấy đã trở về? Hơn nữa tối hôm qua lúc nói chuyện phiếm, cũng không lộ ra chút nào với cô.Nhưng cô không nghĩ quá nhiều.
Trở về chính là chuyện tốt.Chỉ là cô và thầy Trần đã lên kế hoạch vào cuối tuần, liền hoãn lại.Trần Lưu nghe xong nguyên nhân, sắc mặt hiển nhiên không tốt, nhưng cũng không phải là người đàn ông vô lý.
Bạch Chỉ dỗ dành anh vài lần, anh dặn dò vài câu, sau khi cô đáp ứng, thì không nói gì.Buổi chiều tan học, Bạch Chỉ kêu taxi đến nhà hàng người lớn hai nhà đặt, vừa mới xuống xe, đã thấy Từ Yến ở bên ngoài chờ cô.“Anh Yến!” Bạch Chỉ hưng phấn chạy tới, muốn ôm lấy anh theo thói quen.Khi còn kém vài mét, trong đầu hiện lên dặn dò của thầy Trần, lập tức dừng lại.Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.Cô thở hồng hộc, ngửa mặt cười thật ngọt, “Anh Yến, đã lâu không gặp!”Từ Yến cười duỗi tay ôm lấy cô, rũ cổ thật sâu ngửi hương thơm trên tóc và khăn quàng cổ của cô, lẩm bẩm một tiếng trầm thấp: “Đã lâu không gặp.”Bạch Chỉ cứng đờ.Hai người ở ngay bên ngã tư đường ôm nhau.Thiếu niên cao ráo sạch sẽ mặc chiếc áo khoác dài với hàng cúc áo cà phê nhạt, một cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu trong ngực.
Có mấy chị gái nhân viên tan tầm đi qua bọn họ, phát ra cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt”, “Tôi cũng muốn yêu sớm”.“…” Bạch Chỉ kéo ra khoảng cách bất động thanh sắc, so sánh chiều cao hai người, “Anh ở nước ngoài ăn cái gì, lại cao hơn nhiều rồi.
Cách xa em một chút, đối lập sẽ không rõ ràng như vậy, nếu không chú Từ lại cười em lùn.”Từ Yến cười nhạt một tiếng, bàn tay sờ sờ sau đầu cô, đi vào nhà ăn.Người lớn hai nhà không ngừng trò chuyện, sau khi Từ Yến và Bạch Chỉ ngồi xuống, đề tài chuyển tới trên người Từ Yến, hỏi tình hình gần đây của cậu vân vân.Từ Yến đưa cho Bạch Chỉ chút nước trái cây, Bạch Chỉ trên đường gắp gáp đúng lúc khát, một bên ngậm ống hút, một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm.Đồ ăn lên, giữa lúc dùng cơm, mẹ Từ đột nhiên nhớ ra một việc.Đơn vị bà ấy đã phát hai phiếu miễn phí khách sạn suối nước nóng, cuối tuần có thể sử dụng, nhưng bà ấy và chồng đều không có thời gian, thì muốn cho ba mẹ Bạch Chỉ đi.
Nhưng mẹ Bạch Chỉ cũng bận, không đi được.Mẹ Từ a một tiếng, một lát sau, nói: “Vậy, Yến, con đưa tiểu Bạch đi thôi?”Bạch Chỉ: “Dạ?”Từ Yến: “Được ạ.”“Thế nào? Con không muốn đi sao? Mùa đông ngâm suối nước nóng rất tốt.” Mẹ Từ nhìn về phía Bạch Chỉ.“Cháu…” Bạch Chỉ vừa lên tiếng, đã bị mẹ cắt lời: “Nó đương nhiên đi, học sinh cũng không có chuyện gì, hơn nữa, hai đứa nhỏ hơn nửa năm mới gặp nhau lần này, tốt nhất là cùng nhau đi ra ngoài chơi, đúng không, Bạch Chỉ?”Ánh mắt mẹ Bạch cười, nhìn Bạch Chỉ.“Ừm.” Lông mi Bạch Chỉ rũ xuống, cắn một cái nĩa nhỏ, “Ừm.”Bữa tối kết thúc, khi người hai nhà tách ra, Từ Yến bỗng nhiên đề nghị đêm nay muốn ở nhà họ Bạch.Ba mẹ Từ oán trách cậu, buổi tối đầu tiên trở về lại không ở nhà.Từ Yến cười cười, “Dù sao đủ thời gian ở cùng hai người.
Vài ngày nữa Bạch Chỉ còn phải đi học trọ ở trường.”Ba mẹ Từ gia liền tùy cậu.Về đến nhà, Bạch Chỉ chờ Từ Yến vào phòng tắm, liền chuồn ra phòng mẹ, thương lượng sau này đừng tự chủ trương thay cô đáp ứng cái gì.Mẹ Bạch đang thoa serum mắt, căng miệng nói chuyện: “Mẹ biết tối nay con muốn từ chối, nhưng mẹ không nghĩ được con có lí do từ chối gì.
Ba mẹ Từ Yến xem như là một nửa ba mẹ của con, con với Từ Yến cũng từ nhỏ lớn lên với nhau, làm cái gì nó cũng nhường con, đối tốt với con, con sẽ không quên chứ? Lần này xa cách hơn nửa năm không gặp, khó được trở về một chuyến, con còn có khoảng cách, bảo con đi cùng nó cũng một mực từ chối, không màng đến cảm nhận của ba mẹ Từ gia, cũng không sợ Từ Yến đau lòng.
Bạch Chỉ, đối nhân xử thế không thể như vậy.”Bạch Chỉ nghe đến đau đầu, “Con biết, con không quên, nhưng con với anh Yến cũng lớn như thế, còn cùng nhau đi chơi qua đêm không thích hợp.”Mẹ Bạch xoa nhẹ má con gái một phen cười, “Giáng Sinh năm trước Từ Yến đưa con đi du lịch, sáu ngày năm đêm đấy, cũng chỉ có hai con, con còn không phải tung tăng đi tung tăng quay về? Trở về còn nói anh Yến tốt nhất.”“…” Trước kia đúng là không phát hiện, nhưng bây giờ vừa nghĩ đến ở một mình với người khác phái, cho dù là Từ Yến, cũng cảm thấy là lạ.“Bây giờ ấy, còn chưa đến một năm, đã thay đổi rồi, coi người ta là người xấu mà đề phòng.
Nhưng Bạch Chỉ, con đề phòng ai cũng không thể đề phòng Từ Yến, đứa nhỏ này mẹ và ba con cũng nhìn nó lớn lên, khi còn nhỏ thì bảo vệ con, không đành lòng để con chịu một chút tổn thương, bây giờ một mình ở nước ngoài, cũng luôn quan tâm con.”Bạch Chỉ rũ đầu, dạ một tiếng.Mẹ Bạch thấy con gái hiểu được, mới bật cười, “Được rồi, con có thể ý thức được không thể tùy tiện đi ra ngoài với con trai, cũng nói rõ là lớn rồi.
Nhưng cậu con trai này là Từ Yến, thì không quan trọng, nó làm việc luôn làm cho người lớn đỡ lo, lần nào đưa con đi chơi không phải để con trở về bình an sao? Hơn nữa, cũng không phải để hai con ngủ một giường, con sợ cái gì.”Bạch Chỉ trở lại phòng khách, có chút bái phục mẹ mình.Rõ ràng cô chỉ cảm thấy, cho dù là bạn từ nhỏ khi sinh ra đã biết nhau, sau khi lớn lên cũng nên tránh hiềm nghi.Nhưng mẹ cô nói một hồi, cũng nói cô xấu hổ.Đúng vậy, Từ Yến có quan hệ gì với cô… Thật vất vả có thể xin nghỉ trở về, cô lại chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể không đi gần cậu ấy quá, kể cả đi đâu cùng cậu cũng không vui đủ kiểu, còn trực tiếp biểu hiện ra…Ban đầu cô còn tính ngày mai giả ốm, nhưng vừa nghĩ như thế, cách làm này thật sự khiến người khác tổn thương, cho dù không bị vạch trần.Cho nên, khách sạn suối nước nóng, khẳng định là phải đi, chỉ là, nên nói thế nào với thầy Trần đây…Suy nghĩ một chút phản ứng của anh, sẽ rất tức giận, rất khó dỗ dành, yêu cầu cô chọn một trong hai: Lập tức lăn tới bên người anh, hoặc là đời này đừng tới.
Cô khẳng định là không ngừng lăn tới… Chỉ là Từ Yến bên này thì… Hơn nữa người nào đó là người thù dai, cho dù nhìn thấy cô, cũng sẽ bởi vì "Cô lại có thể dám cùng anh thương lượng, cô có thể cùng bạn khác phái qua đêm bên ngoài không???", khiến cô ăn không được nhả cũng không xong…Bỏ rơi cả hai bên cũng không tốt.Bạch Chỉ lo lắng.Nếu không thì… không nói? Không nói không phải tốt sao? Dù sao thời gian rất ngắn, chỉ là một ngày một đêm.Ừ.Chính xác.Tim gan Bạch Chỉ run rẩy đưa ra quyết định này.Lúc này Từ Yến tắm xong đi ra, thúc giục cô đi tắm gội.Cô không yên lòng ôm áo ngủ cọ tới cọ lui đi vào phòng tắm, tắm rửa xong trở về phòng mình, lại nhìn thấy Từ Yến đang ngồi ở mép giường cô chơi điện thoại, nghe thấy cửa mở, đầu cũng không ngẩng, rất tự nhiên nói: “Đêm nay anh ngủ cạnh em.”“Dạ??”Từ Yến chậm rãi ngẩng đầu, “Thế nào?”“Không… Không tốt lắm đâu.”“Chỗ nào không tốt?” Kỳ thật hàm ý của cô rất rõ ràng, nhưng Từ Yến chính là muốn cô nói ra nguyên do.Bạch Chỉ ấp úng: “Anh đã trường thành, em cũng nhanh…”“Tết Nguyên đán năm nay em còn ngủ cùng anh.
Lúc ấy anh cũng nói chúng ta lớn rồi không thích hợp, em trả lời anh thế nào?”Cô trả lời câu "Em mặc kệ", sau đó lại ở trên giường cậu sống chết không chịu bò dậy.Cô ngủ đến yên ổn, lại không biết một đêm cậu không ngủ, nửa đêm còn vọt dậy đi tắm nước lạnh.Bạch Chỉ muốn che mặt.
Trước kia cô thật sự rất dính Từ Yến, cậu trở về cô sẽ không muốn tách ra nửa giây, hơn nữa bởi vì khi còn nhỏ thường xuyên ngủ cùng nhau, đã rất quen thuộc rất hiển nhiên, hoàn toàn không ý thức được nam nữ có khác biệt, cũng không ai yêu cầu cô chú ý, kể cả ba mẹ hai nhà cũng cảm thấy bình thường.Cô tùy tiện tìm lý do: “Trước kia không phải em sợ ngủ một mình sao, bây giờ không sợ.”“Nhưng anh sợ.” Từ Yến nhìn cô, nói.Cậu đã rất hoảng hốt, cũng hận đến phát hỏa, nhưng càng giận, ngược lại càng bình tĩnh, chỉ là, không nhịn được lâu.Từ Yến đặt điện thoại xuống, ánh sáng đôi mắt vốn được độ sáng màn hình chiếu rọi tối sầm xuống, “Bạch Chỉ, em có biết gần đây em khác thường thế nào không? Đặc biệt là lúc đối mặt với anh, khiến anh cảm thấy, em đã không cần anh.”Bạch Chỉ lắc đầu, “Không có không cần.
Đối với em mà nói, anh vẫn luôn khác biệt.”“Vậy anh lại hỏi em một lần cuối cùng, rốt cuộc em có giấu anh chuyện gì không?”Sắc mặt thiếu niên âm trầm lạnh thấu xương, cô gái co quắp lại, động tác ngồi vào ghế sô pha tròn chậm rãi dè dặt, che dấu sự trốn tránh trong ánh mắt.Có một số lời nói vừa đến bên miệng lại nuốt vào, cuối cùng thật sự không biết lên tiếng như thế nào, liền nói: “Không có… Anh Yến, anh còn có chuyện khác không? Ngày mai phải ra ngoài, em muốn đi ngủ sớm một chút…”…Không khí yên tĩnh đến mức có thể ngưng tụ.Từ Yến nhìn cô, thu hồi ánh mắt, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi, trở về phòng mình.Đóng cửa lại, cả người Bạch Chỉ ngã vào trong ổ chăn.Hôm sau, khi ăn bữa sáng, thầy Trần tìm cô ở WeChat, hỏi hôm nay cô muốn làm gì.Bạch Chỉ cân nhắc trả lời:【Hẳn sẽ ở nhà nghỉ ngơi】【Không đi đâu?】【Ừ…】Trần Lưu hơi nhướn mày:【Ai kia không tìm em? Không có khả năng.
Bạch Chỉ, đừng để anh phát hiện em lừa anh.】Ai kia?Thầy Trần ngay cả tên cũng khinh thường nói ra.“…” Bạch Chỉ:【Cậu ấy cũng ở nhà, chênh lệch múi giờ… Cho nên em mới nói nghỉ ngơi thôi】con người gặp phải nguy hiểm, quả nhiên sẽ kích thích tiềm năng.
Bạch Chỉ nhanh chóng tìm lí do có mức độ đáng tin cực cao, lời nói hoàn chỉnh.【Ở nhà ai?】【Nhà của em sao…】【Em lại dùng từ ngữ mơ hồ, tuần sau hẳn sẽ rất không tốt đó.
】【…】【Hôm nay có người lớn ở nhà không?】【Có】Lúc này thầy Trần mới thả lỏng miệng,【Nếu nghỉ ngơi vậy thì được, nghỉ ngơi cho khỏe.
】Bạch Chỉ:【(Cuồng gật đầu.gif)】Trần Lưu:【Nhưng cũng giữ khoảng cách tốt cho anh.】Bạch Chỉ: 【(Đầu cũng cho anh điểm rớt.gif)】【Vậy hôm nay anh làm gì?】cô hỏi.Đối phương gửi một tin nhắn thoại, Bạch Chỉ thay đổi thành lời văn, nụ cười lạnh déjà vu (*) của họ Trần ập vào trước mặt-- “Bây giờ mới quan tâm bạn trai em sau khi bị vứt bỏ sau muốn làm cái gì? À, dù sao đi nữa không vui vẻ như em có thể duy trì tình bạn với trúc mã nhỏ gắn bó vạn năm không thay đổi, anh chỉ ngẫu nhiên lẫn lộn ngày này chờ một tuần lễ thôi.”(*) 既視感: Déjà vu là hiện tượng bạn cảm thấy một sự kiện, nhân vật hay nơi chốn nào đó rất quen thuộc, tới từng chi tiết mặc dù rõ ràng là bạn mới tiếp xúc với đối tượng đó lần đầu tiên.“Bạch Chỉ!!” Mẹ Bạch mắng con gái đang chơi điện thoại đến nhập thần một tiếng.“ Dạ?!” Bạch Chỉ bị dọa đến lập tức khóa màn hình, ngẩng đầu nhìn mẹ.Ba Bạch ở một đầu khác của bàn ăn cũng ăn xong bữa sáng, lấy khăn giấy lau miệng, trầm giọng khiển trách: “Chơi điện thoại gì, Từ Yến gọi con 800 lần cũng không nghe thấy.”Bạch Chỉ yên lặng thu hồi điện thoại, nhìn về phía Từ Yến.Từ Yến khẽ nhếch khóe môi, “Chuẩn bị xuất phát, em cầm đủ đồ chưa?”Bạch Chỉ gật đầu.“Vậy đi thôi.”Bạch Chỉ về phòng lấy hành lý ra, mẹ Bạch dặn cô lễ phép chút, nói chuyện nhiều với Từ Yến, đừng luôn xem điện thoại.Cô vâng dạ ra ngoài cửa.Lần này đi biệt thự suối nước nóng trên núi, Từ Yến mở xe, khi trưởng thành cậu đã đi thi bằng lái xe.Lộ trình xe hơn hai giờ, cuối cùng Bạch Chỉ đã ngủ, nhưng chỉ ngủ mười hai mươi phút, thì đến, được Từ Yến đánh thức.Mắt buồn ngủ nhập nhèm xuống xe, vừa đi không đến hai bước, mặt và cổ bị một trận gió đông thổi tới, trong nháy mắt đông lạnh tỉnh táo.Khăn quàng cổ quên ở trên xe.Cô xoay người muốn quay về xe tìm, đã nhìn thấy Từ Yến vòng qua trước xe, đi về phía cô, trong tay cầm khăn quàng cổ của cô.Khi còn cách hai bước, Bạch Chỉ duỗi tay muốn tiếp nhận, nhưng Từ Yến thẳng tắp tiến lên một bước, quàng đẹp cho cô, sửa sang lại.Bạch Chỉ hơi hơi cứng đờ.Chuyện này, kỳ thật Từ Yến đã làm trăm lần trở lên, cô cũng tập mãi thành thói quen.
Cho nên hiện tại cảm thấy không thích hợp lắm, cũng không biết phải cự tuyệt như thế nào.Tối hôm qua cậu đã bị thái độ của cô làm tổn