Đêm nay, Quan Tinh Hòa lo lắng về cơn dị ứng của Hạ Chước, cả đêm cũng không ngủ ngon, sáng sớm trời mới tờ mờ sáng thì đã mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Cô đứng trước cửa phòng Hạ Chước, trong lòng lo sợ bất an. Rất nhiều lần muốn đi gõ cửa nhưng lại cảm thấy bản thân như vậy quá mức đường đột.
Sáng sớm cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cánh cửa trước mắt mở ra một tiếng "két".
Quan Tinh Hòa đột nhiên ngước mắt.
Chàng trai trước mắt mặc áo sơ mi sạch sẽ, nút áo được cài ngay ngắn đến nút trên cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ôm sách trong tay, thân thể như ngọc, nhìn thấy cô thì bước chân hơi dừng lại.
Quan Tinh Hòa bị hoảng sợ, trợn tròn mắt, im lặng vài giây, mới cứng đờ cong khóe môi, "Buổi sáng tốt lành."
Cô khựng vài giây, hơi do dự hỏi: "Cái kia, anh khá hơn chút nào chưa?"
Giọng cô gái trong trẻo như là một ly nước mật ong vào sáng sớm, theo hầu kết trượt xuống, chỉ để lại ngọt ngào ẩm ướt.
Hạ Chước mím môi, nhìn màu xanh đen dưới mắt Quan Tinh Hòa thì chất giọng trầm xuống "Đỡ chút."
Chàng trai mảnh khảnh cao gầy, Quan Tinh Hòa đứng bên cạnh anh, chỉ khó khăn lắm mới cao đến bả vai anh.
Cô hơi ngửa đầu, nhìn thấy vết đỏ bên gáy anh đã phai gần hết thì nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi."
Ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng chim hót thảnh thơi, hai người lại rơi vào sự im lặng.
Hạ Chước là một người lạnh lùng, lời nói vốn đã ít, Quan Tinh Hòa lại là một cô bé ít nói, trước đây quan hệ giữa hai người căng thẳng, trong lòng cô nghẹn cục tức, không muốn chủ động nói chuyện với Hạ Chước.
Nhưng nhớ đến món bánh quy hạnh nhân mà anh bị dị ứng, trong lòng cô không ngăn được lại dâng lên chút áy náy.
Hạ Chước người này tuy rằng có đôi khi rất lạnh lùng, không dễ tiếp cận, nhưng kỳ thật anh đối xử với cô cũng không tệ.
Quan Tinh Hòa cắn môi, ngửa mặt nhìn anh, lần đầu tiên bắt đầu nỗ lực tìm kiếm đề tài, "Cái kia, anh thức dậy thật sớm."
Xung quanh im lặng.
Quan Tinh Hòa hơi hối hận.
Lời này của cô xấu hổ đến mức khiến người ta không thể tiếp nhận, dựa theo tình huống trước kia, Hạ Chước nhiều lắm sẽ trả lời cô một từ "ừ".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ảo não mím môi, giây tiếp theo nghe thấy người con trai trả lời.
"Ừ, đợi lát nữa đến trường học."
Chất giọng anh thiên về trầm thấp, lạnh lẽo như là gió thôi sáng sớm vào mùa đông.
Quan Tinh Hòa sửng sốt, cô không ngờ tới Hạ Chước sẽ trả lời.
Tầm mắt cô dừng ở quyển sách trên tay anh, vội vàng tìm đề tài: "Anh tham gia lớp Olympic Toán của trường ư?"
"Ừ."
Đôi mắt của Quan Tinh Hòa chợt sáng ngời, "Lát nữa em cũng phải đến gần đó luyện đàn, nếu không em mời anh ăn bữa sáng nhé"
Bên cạnh trường học có một con phố ăn vặt, mỗi lần Quan Tinh Hòa đi ngang qua đều thèm đến độ chảy nước miếng, bữa sáng trong nhà luôn là nghìn bài một điệu, thanh đạm lại nhạt nhẽo.
Hạ Chước cụp mắt, đụng phải đôi mắt sáng và mong đợi của cô gái, nơi đó lọt vào chút nắng ngày thu, mềm nhẹ lại dịu dàng như cơn gió ấm phả vào mặt một buổi tối tháng Tư.
Yết hầu anh hơi co rút, muốn từ chối nhưng lời nói đã nghẹn ở cổ họng.
"Coi nó như lời xin lỗi của em ngày hôm qua."
Cô gái chớp mắt, ánh sáng rực rỡ và dịu dàng trở nên cực kỳ sống động trong mắt cô.
Hạ Chước cụp mắt xuống, phớt lờ nhịp tim không bình thường của mình.
Sau một lúc lâu, anh mới gật đầu.
Thứ bảy là thời tiết tốt hiếm có, ánh nắng ấm áp mùa thu nhẹ nhàng rơi trên người, những ngày mưa ẩm ướt trong khoảng thời gian trước đây dường như không còn tồn tại nữa.
Xuống xe, Quan Tinh Hòa dẫn theo Hạ Chước băng qua đường cái.
Chỉ cách một con phố, nhưng lại như là hai thế giới.
Gió sớm tựa như đều mang theo một chút pháo hoa, đám người ồn ào chen chúc trên đường, những con đường vốn đã hẹp có rất nhiều quầy hàng nhỏ.
"Thơm quá." Quan Tinh Hòa hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cô tới nơi như thế này, tò mò mà ngó trái ngó phải.
"Chúng ta đi ăn cái kia đi, trông có vẻ ngon." Cô chỉ vào quầy hàng bánh rán giò cháo quẩy, lại do dự mà nhìn tô mỳ trộn cay, "Cái này hình như cũng ăn rất ngon."
Cuối cùng cô ngước mặt lên, vô tội chớp đôi mắt to, "Anh muốn ăn cái gì thế?"
Cô dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu, "Em ăn gì cũng được, nghe anh."
Bản thân là xin lỗi người ta, hẳn là phải thể hiện chút thành ý.
Hạ Chước nhìn chảo dầu đen như mực bên cạnh rồi lại nhìn quầy hàng có ruồi bọ bay tứ tung.
Anh ngược lại không sao, nhưng Quan Tinh Hòa......
Anh cụp mắt nhìn cô gái.
Cuối mùa thu, cô mặc một một chiếc váy len màu trắng gạo, làm nổi bật lên mặt lòng trắng trứng trắng nõn, mái tóc mềm mại buông nhẹ qua vai, được ánh nắng mặt trời nhuộm thành một màu nâu nhạt và dịu dàng.
Cô như thời tiết đầu mùa xuân, bồ công anh tung bay đầy trời, sạch sẽ lại mềm mại, không hợp với nơi dơ bẩn này.
Hạ Chước không chút nghi ngờ, ăn xong mấy thứ này, hôm nay cô sẽ không dễ chịu lắm.
Anh vừa định từ chối, hoặc là nói đổi một chỗ.
Nhưng cô gái cứ ngẩng mặt nhìn anh như vậy, khóe mắt đuôi lông mày đều là sự chờ mong mềm mại.
Hạ Chước hơi chật vật mà tránh đi ánh mắt của cô.
"Vậy quán kia đi."
Anh chỉ vào quán duy nhất nhìn tương đối sạch sẽ trong toàn bộ phố ăn vặt.
Ít nhất bảng hiệu của quầy hàng quán kia không có sai chữ.
"Được ạ." Quan Tinh Hòa nhìn bảng hiệu với vẻ mặt hứng thú bừng bừng, "Hamburger trứng, nghe nói ăn rất ngon, hơn nữa người xếp hàng còn khá nhiều."
Hai người ngoan ngoãn đứng ở cuối hàng, cũng may làm rất nhanh, còn chưa đến vài phút đã xếp đến bọn họ.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên hiền hòa, trên mặt mang theo nụ cười, động tác rất lưu loát, "Bạn học, nhìn xem muốn thêm cái gì."
Quan Tinh Hòa quay đầu hỏi: "Anh muốn thêm cái gì."
Hạ Chước nói: "Không cần bỏ thêm."
"Này sao được." Quan Tinh Hòa trợn tròn mắt, "Một cái nhỏ như vậy, sao anh ăn no được."
Cô quay đầu nói với ông chủ, "Hai cái hamburger trứng, một cái thêm lạp xưởng, một cái thập cẩm đầy đủ."
Thập cẩm, xem tên đoán nghĩa, đó là thêm vào hầu hết mọi thứ có thể được .
Hạ Chước không kịp từ chối, ông chủ đã đặt sẵn gà nướng vào đĩa sắt
Ông chủ hiền hòa cười tủm tỉm nhìn hai người, "Các cháu là anh em à."
"Đúng vậy ạ." Quan Tinh Hòa nhìn chằm chằm vào chiếc hamburger trứng trước mắt.
Đầu ngón tay Hạ Chước cứng lại.
Anh cụp mắt, nhìn mái tóc mềm mại của cô gái, trong đôi mắt đen nhánh cứ như có một chút ánh sáng lọt vào.
Ông chủ cười ha hả nhìn hai người, lại cúi đầu cắt Hamburger trứng từ giữa, bỏ dưa chuột và dưa chua theo thứ tự.
Lúc bỏ tới cái thứ hai, dưa chuột đã chạm đáy một ít, ông gọi vọng về phía sau, "Con gái à, giúp ba làm