Mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Quan Tinh Hòa theo bản năng làm lơ lời nói giả vờ lạnh nhạt của anh, cô cụp mắt, tầm mắt đối diện với bàn tay của chàng trai.
Anh có được một đôi tay rất đẹp, khung xương đều đều, đốt ngón tay thon dài, chỉ là giờ phút này chỗ khớp xương hơi trầy da, lộ ra một chút đỏ ửng.
Quan Tinh Hòa đi theo phía sau anh, mềm giọng hỏi: "Tay anh có đau không?"
Đôi tay kia cứng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không đau." Giọng anh lạnh lùng.
Người con trai tựa như như cỏ dại mọc hoang bên đường, dãi gió dầm mưa, không người hỏi thăm.
Nhưng dường như đây là lần đầu tiên có người hỏi anh có đau hay không.
Trong lòng anh cứ như bị đâm nhẹ, nói không nên lời là ngứa hay là đau.
Người con gái mím môi dưới và nói: "Anh ở đây chờ em một chút."
Hạ Chước không phản ứng kịp đã thấy cô nhẹ nhàng chạy đến quầy bán quà vặt, chưa đến một phút đã chạy ra.
Cô gái thở phì phò, khuôn mặt nhỏ hiện lên chút ửng đỏ bởi vì chạy, trên tay lại lưu loát mở ra hộp giấy.
Hạ Chước chỉ cảm thấy đốt ngón tay bị thương chạm phải một thứ mềm mại, cơn đau đớn nhẹ dường như cũng đỡ hơn một xíu.
"Như vậy là được rồi." Cô gái cúi đầu, cẩn thận dán băng keo cá nhân vào.
Miếng dán màu hồng nhạt có in những bông hoa trắng nhỏ không phù hợp với khí chất lạnh lùng xa cách của chàng trai. Quan Tinh Hòa nín cười, đối diện với gương mặt nghiêm nghị của chàng trai thì vội nói: "Đi thôi đi thôi, muộn nữa là không đến kịp đó."
......
Trận khôi hài này tới cũng nhanh, kết thúc cũng nhanh.
La Phi Ngôn và đám đàn em của cậu ta ngày thường chơi bời lêu lổng trong trường, mấy người bọn họ tới Phòng Giáo Vụ còn bị lục soát ra vài bao thuốc lá trong túi, thêm bằng chứng của Quan Tinh Hòa, mấy người đã nhanh chóng xử phạt.
Hạ Chước xuống tay thật sự quá tàn nhẫn, cha mẹ những người đó vốn dĩ muốn đến trường học ầm ĩ một hồi, nhưng không biết nghe thấy từ nơi nào cô gái bị bắt nạt là đứa trẻ nhà họ Quan.
Ngay cả tiền thuốc men mấy người bọn họ cũng không dám truy cứu, xám xịt mà dẫn con mình vào bệnh viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Chước chỉ bị dạy bảo cho vài câu qua loa cho xong chuyện*
Gió thu lạnh lẽo.
Giữa tháng 10 là kỷ niệm ngày thành lập trường ngoại ngữ thành phố Hải, toàn trường đều được nghỉ học một ngày.
Mỗi một lớp đều được phân tới một quầy hàng, tự do tổ chức trò chơi hoặc là mở chợ bán đồ cũ.
Hạ Chước không có bạn bè gì nên không có hứng thú gì với loại hoạt động này, nhưng quy định của trường học không thể ở tại lớp, anh đành phải cầm quyển sách, tìm một nơi yên tĩnh để xem.
Lúc đi ngang qua sân thể dục, anh bị gọi lại bởi một giọng nói nhẹ nhàng.
Cô gái trước mặt mặc đồng phục màu thu thật dày, hơi thấp thỏm hỏi: "Đàn anh, có thể giúp em một chút không?" Hạ Chước hơi cúi đầu, tròng mắt của anh không có tình cảm gì, một vùng lạnh lùng.
Tiếng loa ồn ào đột nhiên vang lên: "Lớp 9.2, sao quầy hàng của các em còn chưa dọn xong, trong năm phút còn chưa dọn xong, trừ điểm."
Cô gái cuống quýt gật đầu nhưng một bàn tay lại căng thẳng xoắn góc áo.
Lớp trưởng phái cô ấy tới trước sắp xếp, nhưng sức lực của cô ấy nhỏ, hoàn toàn không lắp được cây dù che nắng khổng lồ. Người bên cạnh ai bận việc nấy, hoàn toàn không muốn hỗ trợ.
Ngay cả đàn anh trước mắt này, tựa như cũng không có dáng vẻ giúp cô ấy.
Cô gái cũng sắp khóc rồi.
Gió mùa thu thổi đến khiến trái tim người ta ngứa ngứa.
Hạ Chước đột nhiên nghĩ đến lớp 9.2 hình như là lớp của Quan Tinh Hòa.
Anh mím môi, thấp giọng hỏi: "Làm như thế nào?"
"Dạ?" Cô gái không kịp phản ứng.
Tính tình Hạ Chước nhẫn nại, lặp lại một lần nữa: "Làm như thế nào"
Giọng điệu anh khá lạnh như cũ nhưng cô gái lại lập tức thả lỏng lại, "Cắm dù lên là được ạ."
Trong quầy hàng chỉ có một mình cô gái, Hạ Chước tiến lên vài bước, cúi người, đột nhiên xách dù lên.
Động tác anh nhanh nhẹn, còn chưa đến vài giây thì đã chuẩn bị xong.
Cô gái đưa một chai nước, "Cảm ơn đàn anh, chờ một lát lớp bọn em có trò chơi nhỏ, chơi thắng có đồ ăn vặt, hoan nghênh anh."
Hạ Chước không nhận, hờ hững đáp: "Không cần."
Anh cụp mắt, nghĩ đến tối hôm qua đi ngang qua phòng bếp nghe được một trận gà bay trứng vỡ.
Hoá ra là đang làm quà tặng ư?
Anh không biết bản thân nghĩ như thế nào.
Thế nhưng đã mấy đêm, cái loại cảm xúc kỳ dị này quanh quẩn trong lòng chàng trai, khó chống lại và xa lạ.
Anh biết có lẽ mình nên giải thích chút gì đó.
Nhưng lòng tự trọng của con trai khiến anh khép mình thật chặt chẽ, theo bản năng không muốn để cô gái hiểu được sự quẫn bách và bất lực của mình.
Mà những lời của Quan Dập càng như kẹo cao su dính ở trong lòng anh, gỡ không ra rửa không sạch, nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác: không nên tin tưởng cô nữa.
Sân trường mùa thu cực kỳ sạch sẽ, thậm chí không có một miếng lá rụng. Hạ Chước phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện bản thân đi tới khu dạy học.
Nơi này đã không có có sự yên tĩnh thường ngày, cách đó không xa bảy tám người tụ tập thành một nhóm, nhưng đa số là con trai.
"Cho anh một miếng."
"Này, anh còn chưa lấy được"
Con trai lớn tiếng, cậu một lời tôi một lời.
Trong tiếng ồn ào, Hạ Chước tựa như nghe được tiếng con gái trong trẻo, "Mời mọi người xếp thành hàng."
Bước chân anh ngừng lại, nhìn đám đông trước mặt anh gần như biến thành một hàng ngay ngắn.
Ánh thu cũng không nóng lắm, dịu dàng đổ xuống.
Giây tiếp theo, anh đột nhiên va vào ánh mắt của cô gái.
Trong đôi mắt hạnh trong veo kia tựa như cất chứa một vũng nước suối, tràn ra khiến trái tim Hạ Chước run lên.
Ngón tay Hạ Chước hơi cuộn tròn lại, chạm vào băng keo cá nhân được dán ở đốt ngón tay.
Trước đây cho dù đổ máu bị thương, anh chưa từng dùng thứ như vậy, đêm qua, rất nhiều lần anh muốn tháo nó xuống, nhưng rõ ràng đã xé rách rất nhiều lần lại vẫn dính trở về.
Ánh mắt cô gái dần dần dời xuống, chạm vào tay phải của anh.
Hạ Chước ngẩn ra, theo bản năng đưa tay ra phía sau, anh im lặng cụp mắt xuống, cứ như trốn tránh muốn rời đi, lại đột nhiên bị Thời Tuế xông tới ngăn lại.
"Đây không phải là anh trai trước đó chúng ta từng gặp qua sao, anh còn nhớ không?"
Thời Tuế thấy anh không nói lời nào, bổ sung thêm: "Lần trước chơi cờ tỷ phú cũng có em."
Tầm mắt của Hạ Chước không bị khống chế lướt qua Thời Tuế, nhìn về phía cô gái cách đó không xa.
Có một tia nắng xuyên qua mái tóc của cô, cô đang cụp mắt, hàng mi dài cánh bướm phủ bóng dưới mắt, phát bánh quy cho các chàng trai đang xếp hàng, cứ như cũng không chú ý tới nơi này chút nào.
Hạ Chước theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Anh thu hồi tầm mắt, gật đầu với Thời Tuế, "Nhớ rõ."
"Vậy anh muốn tới tham gia cuộc thi toán học của lớp bọn em không?" Thời Tuế chớp chớp mắt, "Tham gia có thể ăn bánh quy ."
Hoàn toàn chẳng có ai bằng lòng tham gia trò chơi nhàm chán của lớp bọn họ, vì không để tình cảnh quá khó coi, lớp trưởng phái hai người Quan Tinh Hòa và Thời Tuế ra kéo người.
Quan Tinh Hòa xinh đẹp, là thủ lĩnh đàn violon dàn nhạc của trường, xem như nhân vật nổi tiếng trong trường, rất nhiều chàng trai ăn bánh quy của cô, nể mặt mũi cô cũng sẵn lòng đến quầy hàng lớp bọn cô dạo một vòng.
Nhưng vẻ mặt chàng trai trước mặt lại lạnh lùng, tựa như giây tiếp theo sẽ muốn từ chối.
Thời Tuế cuống quýt nói: "Không đi, cũng có thể tới ăn bánh quy ạ, ngày hôm qua Tinh Tinh nướng."
Nắng thu dường như không có gay gắt mà ẩn chứa một sự ấm áp nhẹ.
Đôi mắt đen của Hạ Chước không gợn sóng, vừa định lạnh lùng từ chối, trong không khí bay tới một hương của hoa dành dành.
Anh ngước mắt.
Những chàng trai vây quanh cô kia đã rời đi hơn phân nửa, cô gái đón ánh sáng, bưng đĩa trong tay đứng ở trước mặt anh.
Cô cắn môi và nói với giọng mềm mại, "Muốn ăn không?"
Hạ Chước cụp mắt.
Chiếc đĩa màu xanh nhạt tôn lên đôi bàn tay trắng nõn và mịn màng của cô gái, những ngón tay thon dài xinh đẹp đặt bên cạnh đĩa.
"Ồ, chỉ còn một miếng thôi." Thời Tuế nói: "Vậy anh trai anh nhanh ăn đi."
Trong không khí dần dần quét qua mùi bơ thoang thoảng, những chiếc bánh quy được nướng đến cháy vàng được nạm một quả hạnh nhân hình bầu dục.
Ngón tay Hạ Chước hơi cuộn lại.
"Cái kia." Không biết một chàng trai từ đâu xuất hiện, nhìn