Mưa phùn rơi lất phất. Tại thị trấn Song Thủy, vào mùa đông ít khi có tuyết rơi, đa số là những cơn mưa không dứt.
Tro cốt của Hạ Tri được chôn cất trên núi Dương Phong. Đường núi hiểm trở, xe hơi khó lên, Hạ Chước dứt khoát xuống xe, đi bộ bam rãi lên núi.
Từ đằng xa, anh nhìn thấy ngôi mộ của ba mình, Hạ Tri. Đến bây giờ Hạ Chước vẫn không thể xác định được tình cảm anh dành cho ba mình là gì. Anh gần như không thể cảm nhận được tình yêu thương từ trên người ba. Từ khi còn nhỏ, anh đã biết rằng bản thân mình khác với những đứa trẻ khác.
Anh không có ba mẹ, ba thì quanh năm suốt tháng bận rộn với công việc, đôi khi hàng xóm xung quanh tốt bụng đón anh vào nhà, nhưng đại đa số thời gian Hạ Chước chỉ có một mình.
Anh trở nên cô độc và lầm lì, không một ai muốn chơi với anh. Có một lần, một bạn nam trong lớp đã nói anh là đồ con hoang không có mẹ, Hạ Chước tức giận đánh một trận với chúng nó.
Trong trí nhớ của anh, đó là lần đầu tiên Hạ Tri vì chuyện của anh mà đến trường, vì anh mà âm thầm trả tiền thuốc men, nhưng về đến nhà thì ông lại tát anh một cái thật mạnh.
Hạ Chước bị đánh lệch mặt, nhưng anh vẫn ôm một tia hy vọng, ngẩng đầu giải thích cho mình.
Anh muốn nói với ba mình rằng, lần này không phải anh cố ý giả bộ ngang bướng, mà là người ta nói cô lỗ mãng trước.
Nhưng Hạ Tri ngắt lời anh, lạnh lùng nói,”Con không biết ba rất bận hay sao?” Rồi ông mặc áo khoác, bước ra khỏi cửa, chỉ để lại cho anh một câu,”ba còn có việc, đừng kiếm chuyện làm phiền ba nữa.”
Giây phút này, trong lòng Hạ Chước buồn bã nghĩ, vì sao ông ấy tình nguyện dành thời gian cho đám học sinh không ai nương tựa, cũng không muốn chia một chút cho đứa con trai độc nhất là anh?
Ngay cả thời gian giải thích, ông ấy cũng không muốn cho anh.
Hạ Chước không biết trong lòng bản thân oán hay hận nhiều hơn.
Những khát khao tình thương ấm áp từ chút một bị dập tắt theo thời gian, khiến anh không còn chờ mong sẽ có người nhà, cũng không còn chờ mong sẽ có được một chút yêu thương.
Cho đến đêm hôm ấy, trăng sáng sao thưa.
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên gọi anh là anh trai.
Anh cảm thấy trái tim đã chết từ lâu trong lồng ngực của mình loạn nhịp như được hồi sinh, một nhịp lại một nhịp, thời gian trôi qua đã bào mòn đi không cam lòng cùng cô độc nhiều năm.
Một đêm kia, anh đã nghĩ rằng, có thể có gia đình của mình.
Nhưng thì ra, vẫn là công dã tràng.
Trên núi lạnh, mưa bụi lại rơi, Hạ Chước cụp mắt lại, từ trong túi lấy ra một tờ giấy.
Rất lâu sau đó, anh nhẹ nhàng xé nát, ném vào chậu than trước mặt.
Có một số thứ vốn không nên mong chờ.
*
Thành phố Hải tuyết rơi không ngừng, đến thứ hai, cả thành phố như được nhuộm thành một màu trắng tinh khiết.
Hạ Chước vẫn chưa về, tài xế gọi điện thoại nói, tối hôm qua thị trấn Song Thủy đổ mưa to, nước mưa làm ngập đường lớn, hai người bị kẹt lại trong trấn.
Không cần tài xế đưa đón, trời còn chưa sáng, Qua Tinh Hà yên lặng ra khỏi cửa, cô không gọi điện, cầm ô từng bước một đi ra trạm xe bus.
Bầu trời âm u, trên xe bus buổi sáng không nhiều người, Quan Tinh Hòa tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế phía sau, nghĩ muốn một mình yên tĩnh một chút, cô cụp mắt xuống, do dự hồi lâu, gửi một tin nhắn cho Hạ Chước
“Anh không sao chứ?”
Xe rung lắc đi qua mấy trạm, tin nhắn lại giống như là đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
“Tinh Hòa?”
Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến, suy nghĩ của Quan Tinh Hòa bị cắt ngang, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Từ Tâm Viên đang đứng ở bên cạnh cô, vẻ mặt mang theo một chút kinh ngạc,”Cậu đi xe bus à?”
“Ừ” Quan Tinh Hòa vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ôn hòa nói:”Cùng ngồi đi?”
Cô gái mím môi ngồi xuống, cô nhìn Quan Tinh Hòa mấy lần, thăm dò nhỏ giọng hỏi:”Anh trai cậu đâu?”
“Anh ấy có việc nên xin nghỉ rồi.” Quan Tinh Hòa nhìn điện thoại im lặng, tâm tình càng lúc càng nặng nề.
Cô không rõ vì sao Hạ Chước có thể bướng bỉnh như thế, một câu giải thích cũng không thèm nghe, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không thèm trả lời.
Nhưng cô lại nhớ đến ngày đó tuyết lớn rơi đầy trời, thiếu niên gầy gò, mặt bị đông cứng đến tái nhợt, tuyết trắng rơi đầy đầu vai, trong lòng lại áy náy không thôi.
Xe bus quẹo bẻ lái quá nhanh, Từ Tâm Viên ngồi không vững, bất chợt ngã vào người Quan Tinh Hòa.
“Thật xin lỗi, cậu không sao chứ?”.
Quan Tinh Hòa lắc đầu, cô nhìn Từ Tâm Viên, đột nhiên dôi mắt sáng lên.
“Tâm Viên, cậu có thể giúp mình một chuyện không?”
“Có có chuyện gì sao?” Từ Tâm Viên bị ánh mắt tha thiết của cô nhìn có chút căng thẳng.
“Chính là chuyện Dương Tiểu Tuệ cướp mất ghế ngồi của mình, cậu có thể giúp mình làm chứng việc đó trước mặt anh trai mình được không?”
Từ Tâm Viên có chút không hiểu, chuyện này rốt cuộc là sao…
Quan Tinh Hòa nói tiếp, “Vậy đến lúc anh mình trở về, cậu đi với mình, giúp mình làm chứng là được.”
Từ Tâm Viên nghĩ dù sao cũng là việc nhỏ nên nhanh chóng gật gật đầu.
*
Sau khi tan học, tuyết còn chưa ngừng.
Đi đến trước cổng trường, Thời Tuế lôi kéo Quan Tinh Hòa nói: “Cậu ngồi xe nhà mình cùng trở về đi.”
“Không cần.” Quan Tinh Hòa lắc đầu, “Mình còn có chút việc, hiện tại không trở về nhà.”
Xe của Thời Tuế đã dừng ở trước cổng, cô ấy vẫy vẫy tay, dặn dò: “Vậy cậu cẩn thận một chút.”
Quan Tinh Hòa cầm ô, nhìn xem chiếc xe màu đen rẽ vào khúc cua rồi mới quay người đi một hướng khác.
Hôm qua cô cầm chiếc đồng hồ bỏ túi bị bể kính tới tiệm sửa đồng hồ gần đó, bởi vì đã trả tiền sửa gấp nên hôm nay đã có thể lấy.
Mới vừa rồi người làm trong nhà gọi điện thoại tới, nói rằng Hạ Chước và những người khác đang trên đường trở về.
Tâm trạng thấp thỏm một ngày của Quan Tinh Hòa rốt cục buông xuống, cô nghĩ đến việc lấy đồng hồ về trả cho Hạ Chước, lại giải thích rõ ràng, nói không chừng anh liền hết giận.
Tiệm sửa đồng hồ không xa, trong hẻm nhỏ cách trường học khoảng mấy con phố.
Tiểm sửa đồng hồ này là bác Vương giới thiệu, thợ sửa đồng hồ đã là một cụ ông lớn tuổi, còn cẩn thận tìm cái túi nhung, tỉ mỉ bọc lại chiếc đồng hồ bỏ túi bằng đồng thau rồi mới đưa cho cô: “Cô gái nhỏ lần sau cũng phải cẩn thận chút, đừng làm hư nữa.”
Quan Tinh Hòa cũng không giải thích, cười nhẹ nhàng bỏ túi nhung vào túi sách,” Cảm ơn ông.”
Tuyết rơi dày đặc còn chưa được quét dọn, Quan Tinh Hòa đi đường tắt, quẹo vào đường nhỏ bên cạnh.
Sắc trời dần tối xuống, trong ngày mùa đông gió thổi như tiếng rít gào, trên mặt đất tuyết trắng phản chiếu bóng dáng mơ hồ của Quan Tinh Hòa. Cách đó không xa truyền tiếng bước ban, trong lòng Quan Tinh Hòa dần hiện lên cảm giác bất an, nhịn không được liền tăng tốc bước chân.
Một giây sau, cô cảm thấy bả vai chợt cô, mùi khói nồng nặc phả vào mặt.
“Làm gì mà đi nhanh thế?” giọng nói xa lạ trầm đục vang lên, bả vai cô bị giữ chặt, bỗng nhiên bị túm về hẻm nhỏ, bị ép chặt trên tường.
Người đàn ông trước mặt, đầu tóc bẩn thỉu lộn xộn che đi khuôn mặt, trên người hắn có mấy mảnh vải rách nát, giống như là từ trong đống rác bò ra.
Hô hấp cô dần trở nên hoảng loạn.
“Không được kêu, giao điện thoại và tiền ra.”
Trong hẻm nhỏ tối đen u ám, tim Quan Tinh Hòa đập loạn xạ, cô ép buộc bản thân tỉnh táo lại, nhưng lại không ngăn được tay run rẩy.
“Đây.” trong ví cô thật ra cũng không có nhiều tiền mặt, người đàn ông nhìn mấy lần, hừ nhẹ một tiếng, thanh âm mang theo mấy phần dữ tợn, “Chỉ có nhiêu đây? Đừng có mà giở trò gian, đều lấy ra đây."
“Hết rồi.” Quan Tinh Hòa hít sâu mấy lần, tay cầm dây đeo cặp sách lại không tự giác nắm chặt.
Hắn ta tới gần mấy bước, mùi khói xen lẫn mùi hôi thối kỳ quái, Quan Tinh Hòa nhịn không được co người lại.
“Còn nói dối. Ngăn ngoài cùng balo mở ra cho tao.”
Hắn nhìn động tác chậm chạp của Quan Tinh Hòa, hung hăng đẩy cô qua một bên, giơ tay cướp lấy túi sách.
Đùng đến một tiếng, đầu Quan Tinh Hòa đập vào tường, đau nhức ập đến ngay lập tức, nhưng cô nghĩ đến trong túi xách còn có đồng hồ bỏ túi của Hạ Chước, liều chết