Dưới tuyết rơi, mọi thứ đều trở nên yên lặng, Hạ Chước dường như cảm thấy nhịp tim của mình ngưng đập trong giây lát.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, lông mày cụp xuống, giọng nói nhẹ như tuyết, "Anh mở ra xem thử có giống như trước không."
Một chút bông tuyết rơi xuống trên đầu ngón tay Hạ Chước, anh run rẩy, cong ngón tay.
Mở nắp đồng hồ ra, bên trong mặt đồng hồ trơn bóng vuông vức, so với dáng vẻ ban đầu còn mới hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Chước nhẹ nhàng vuốt ve mặt đồng hồ, cổ khô khốc.
Anh khàn khàn tiếng nói hỏi: “Cái này...... em tìm thấy nó ở đâu?”
Quan Tinh Hòa nói: “Là người hầu trong nhà nói nhặt được trong vườn hoa, em nhìn mặt đồng hồ giống như bị rớt bể nên đã đem đi sửa một chút.”
Cô dừng một chút, thử thăm dò hỏi: “Anh sẽ không để ý chứ?”
Hạ Chước mím chặt môi, hồi tưởng lại cái đêm mưa to gió lớn hôm đó, Quan Dập phách lối cười, trên không trung xẹt qua đường vòng cung màu đồng thau, đồng hồ bỏ túi của chính mình bị ném ra ngoài cửa sổ giống rác rưởi.
Sau đó anh đã dầm mưa tìm rất lâu, nhưng vẫn là không tìm được.
Hạ Chước cụp mắt xuống, nhìn thấy trên đôi má xinh xắn của cô gái nhỏ có vài sợi tóc xõa, đôi mắt như ẩn như hiện dưới ánh đèn mờ ảo, tràn đầy mong đợi.
Hóa ra ... cô ấy không biết việc này?
Trái tim của Hạ Chước run lên, vào lúc này, hy vọng không thể diễn tả được sinh sôi.
Môi anh khẽ mấp máy, anh bắt gặp đôi mắt trong veo của cô. Đôi mắt màu nâu nhạt ấy, giống như pha lê không có một chút tạp chất, rất trong và sáng, chỉ phản chiếu vẻ ngoài của anh một cách rực rỡ.
Trái tim của Hạ Chước trong phút chốc mềm nhũn đến nỗi trong lòng anh có rất nhiều suy nghĩ ngớ ngẩn-
Nếu cô thật sự không biết Quan Dập đã làm những gì?
Nếu sự việc đêm đại hội âm nhạc thật sự giống như cô nói?
Cổ họng anh khô khốc, nghĩ đến đủ loại khả năng, trong lòng liền ngăn không được run rẩy.
Dưới bầu trời tuyết rơi âm u, cô gái nhỏ ôn nhu, đôi mắt giống như ánh đèn màu vàng ấm áp ven đường, trong nháy mắt chiếu vào trái tim khô cằn và tăm tối của Hạ Chước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh bỗng sinh ra rất nhiều dũng khí. Trong nháy mắt còn muốn không để ý điều gì mà mở miệng hỏi ra tất cả điểm khả nghi cùng bất an trong lòng anh.
Hai tay của anh siết chặt, thanh âm khàn khàn, “Em......”
Trong đêm tuyết rơi yên tĩnh, ven đường bỗng vang lên tiếng kèn xe ô tô.
Quan Tinh Hoà cười vẫy vẫy tay, quay đầu nói: “Chú Vương tới rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Tất cả lời nói của Hạ Chước trong nháy mắt bị ngăn ở bên miệng.
Anh đứng cách cô không xa, suy nghĩ miên man.
Quan Tinh Hoà đi vài bước, mới dừng lại, thanh âm cô mềm mềm, mang theo vài phần do dự, “Anh à, anh có thể, dìu em được không? Chân em thật sự có chút đau.”
Hầu kết Hạ Chước chuyển động.
Anh bước tới gần cô, cô gái nhỏ rất tự nhiên kéo tay của anh, cực kỳ ỷ lại dịch người về phía anh.
Anh nghe được cô nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh muốn nói gì đó?”
Tựa như bóng bay bị thổi căng, tại thời khắc này lại nhẹ nhàng xì một cái, tất cả dũng khí của anh trong nháy mắt liền biến mất.
Chỉ để lại một giọng nói khàn khàn như mất tiếng, nói thật nhỏ: “Không có gì.”
“À.” Cô lại dựa gần hơn một chút, mùi hoa nhàn nhạt xen lẫn hơi lạnh của băng tuyết, nhẹ nhàng bay vào trong lòng Hạ Chước.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh có tin em không?”
Hương thơm nhẹ nhàng trên người cô dường như trở nên nồng đậm trong nháy mắt, cổ Hạ Chước khô khốc, nửa ngày cũng nói không nên lời dù chỉ là một câu.
Quan Tinh Hoà cho là anh vẫn không muốn tin tưởng mình, có chút thất vọng rủ mắt, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút đau lòng.
Đứng dưới trời tuyết lớn lâu như vậy, cho dù là ai thì đều sẽ không vui đi......
Cô suy tư một lát, rồi nhẹ giọng lên tiếng, “Dù sao thì em đã tìm được nhân chứng, ngày mai sẽ gọi cô ấy qua, chứng minh lời em nói đều là thật.”
Đèn xe rọi tới, chú Vương cầm ô bước ra, đỡ một cánh tay khác của cô, “Sao lại bị thương thành thế này?”
Quan Tinh Hoà cười cười, an ủi: “Không sao đâu ạ, may mắn anh trai tới kịp.”
Giống như là bị hai chữ “anh trai” đâm cho một phát, bước chân Hạ Chước chậm lại.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện bảo chú làm sao ăn nói với ông chủ đây.” Chú Vương mở cửa giúp họ.
Trong đêm tuyết, xe chạy rất chậm, từ kính chiếu hậu, chú Vương lặng lẽ nhìn bọn họ vài lần.
Quan Tinh Hoà nhịn không được hỏi: “Sao vậy chú?”
Chú Vương nói: “Người bên kia tới rồi, lát nữa trở về......cô cậu nên nhanh chóng về phòng thì hơn.”
“Bọn họ sao lại tới nữa?” Quan Tinh Hoà lập tức có chút bực bội, “Cô cùng Quan Dập không có ở nhà sao? Bọn họ cứ tới tìm chúng ta để làm gì chứ?”
"Người bên kia" ám chỉ họ hàng bên nội của Quan Dập.
Cha mẹ Quan Dập ly hôn nhau khi Quan Dập còn nhỏ, ba của anh ấy xuất thân không tốt, nhưng lại có một gương mặt đẹp.
Rất nhiều năm trước, mẹ Quan Dập chính là bị gương mặt đẹp trai này mê hoặc, kiên trì từ bỏ hôn ước môn đăng hộ đối cũng phải chung sống với cái người không có gì cả này.
Nhưng cưới nhau không được bao lâu, ông ta liền lộ ra bản chất tham lam, rảnh rỗi thì ở nhà uống rượu đánh chửi, không cho phép mẹ Quan Dập đi ra ngoài làm việc, không ngừng chèn ép lòng tự tôn của bà.
Mẹ Quan Dập phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể thức tỉnh ra khỏi đoạn tình cảm bất bình đẳng này, chi ra một chút tiền để đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, từ đây về sau không liên quan đến nhau.
Bình an vô sự được nhiều năm, gần đây ba Quan Dập bởi vì dính líu