Ngày hôm sau bó hoa bách hợp đó xuất hiện trên bàn ăn.
Ánh nắng mùa xuân dịu nhẹ, những cánh hoa trắng như tuyết được cắm trong bình pha lê, đẹp đến không thể tả.
Lúc Hạ Chước đi xuống lầu liền nhìn thấy cảnh này. Anh không khỏi siết chặt hai tay, nỗ lực bình tĩnh lại của anh sau một đêm giống như bị cơn lũ trào ra cuốn phăng đi, không kiêng nể gì mà xông tới.
Cô gái quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời dịu dàng tôn lên vẻ đẹp của hoa bách hợp, giọng nói ngọt ngào mê người, “Chào buổi sáng, anh.” Hương thơm nhẹ của hoa bách hợp quẩn quanh, khiến trong lòng Hạ Chước bỗng luống cuống, nên trầm mặc ngồi xuống.
Một tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khuôn mặt thiếu niên trong trẻo mà lạnh lùng vô cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tinh Hòa ngập ngừng nói: “Anh ngủ không ngon sao?”
“Không có.” Giọng anh trầm thấp, lay động trong mùa xuân tháng ba, nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lùng.
Quan Tinh Hòa chớp chớp mắt, “Vậy anh bị làm sao thế?” Sáng sớm sắc mặt anh không tốt lắm.
Dì Vương đang bê một lồng bánh Tiểu Long Bao: “Dì nghĩ bó hoa để không ở đó thì lãng phí quá, nên đã tìm một cái bình để cắm chúng vào.”
*小笼包"Bánh bao hấp món ăn Dimsum
Quan Tinh Hòa đưa tay chạm vào những cánh hoa. Móng tay gọn gàng của cô gái có màu hồng nhạt mượt mà, khiến cho đóa hoa loa kèn càng thêm xinh xắn. "Cái bình này ở đâu vậy ạ? Trước đây con chưa từng thấy nó."
Dì Vương đặt lồng bánh xuống, đưa tay chỉnh lại cành hoa:” Dì thấy nó phủ bụi trong phòng bà chủ khá lâu rồi, nên lấy ra lau rửa một chút. "" Con xem, chiếc bình có phải rất hợp với mấy bông hoa này không? "
Quan Tinh Hòa nuốt miếng bánh rồi nói: “Khá là hợp ạ.”
Một tiếng động mạnh vang lên, dĩa trong tay Hạ Chước rơi xuống đĩa.
Âm thanh rất chói tai.
Thiếu niên cụp mắt xuống, hàng mi dài đen như mực. Quan Tinh Hòa cảm thấy có chút kỳ quái, “Anh sao vậy?”
Anh nhướng mắt lên, vẻ mặt trong trẻo mà dứt khoát, lạnh lùng không chút biểu cảm, nhưng hai tay lại nắm chặt đến trắng bệch.
Cô thực sự cảm thấy những bông hoa đó đẹp ư?
Buổi sáng mùa xuân đặc biệt tươi sáng, những bông hoa bách nợp được chăm sóc cẩn thận, còn vương thêm chút sương, khi ánh nắng chiếu vào, nhìn chúng giống như được trang trí bằng những viên kim cương nhỏ.
Một nỗi đau bỗng âm ỉ trong lồng ngực, anh bắt gặp ánh mắt quan tâm của cô gái. Đôi mắt hạnh rất sáng ngời, chỉ phản chiếu hình bóng của mình anh. Nhưng đôi mắt khiến trái tim anh xao động kia, nhìn bó hoa bách hợp vừa rồi rõ ràng là rất dịu dàng. Trong lòng anh có một cảm giác khác lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh mím môi nói: “Anh…”. Anh dừng lại, giọng nói có chút khàn khàn, “Anh bị dị ứng với hoa bách hợp.”
Quan Tinh Hòa đột nhiên mở to mắt, “Sao anh không nói sớm với em.”
Cô nhanh chóng đứng dậy, cầm bình hoa bước ra ngoài, miệng lẩm bẩm nói: “Tiêu rồi tiêu rồi, nãy giờ đặt bình hoa ở gần anh như vậy, không biết có làm sao không nữa.”
Anh nhìn theo bóng lưng nôn nóng của cô gái, lòng bàn tay dần dần đổ mồ hôi. Rốt cuộc là mình đang làm cái gì vậy ...
Quan Tinh Hòa đặt chiếc bình vào góc sân thượng và khóa cửa trước khi quay trở lại.
Ngày xuân ấm áp, trên trán cô chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Hạ Chước, “Anh không sao chứ?” Ánh mắt hiện lên một chút quan tâm, “Anh muốn gọi bác sĩ không? Em gọi điện cho ông ấy qua đây xem thử nhé . "
" Không sao. " Anh mím môi, trong lòng không khỏi có chút chán ghét bản thân. Thiếu niên cảm thấy mình ích kỷ vô cùng. Đó là những bông hoa mà người khác tặng cho cô, dù mình không thích thì cũng không nên làm càn như vậy.
Anh nhìn lên sân thượng, nơi những bông hoa bách hợp được đặt trơ trọi trong góc, đung đưa trong gió một cách đáng thương. Anh quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đong đầy sự quan tâm, khiến anh đang tự trách bản thân lại không nhịn được có chút vui mừng.
Cô quan tâm đến bản thân anh hơn cả bó hoa đáng ghét đó ...
Nghĩ đến đây, niềm vui trào dâng từ tận đáy lòng.
Dì Vương cũng tự trách mình rất nhiều, bà liên tục nói: “Đều tại dì, dì thấy hoa đẹp quá, vứt đi cũng tiếc nên nghĩ bụng cứ cắm tạm lên rồi quét lại căn phòng trước đã. "
Quan Tinh Hòa hạ giọng "Sao không gọi bác sĩ đến khám? "
Yết hầu của anh khẽ đảo," Thực sự không cần đâu. "Anh cụp mắt xuống, không dám nhìn đôi mắt long lanh và trong veo ấy một lần nữa, nói với một giọng khó khăn, "Thật sự không sao."
Quan Tinh Hòa không lay chuyển được anh, bất lực thở dài, “Vậy thì dì Vương, hôm nay dì cố gắng dọn dẹp sạch sẽ nhé.”
“Ôi chao, được rồi.”
Hạ Chước thở phào nhẹ nhõm.
Quan Tinh Hòa nói: “Đúng rồi, dì giúp cháu sắp xếp mang đống thư từ trong phòng quần áo vào nhà kho nha.”
Đồ đạc trong phòng cô xếp chồng chất nhiều vô kể .
Đầu ngón tay Hạ Chước run lên. Anh nghĩ đến bức thư vô tình đọc được cách đây không lâu khiến lòng anh nặng trĩu suốt nhiều ngày đêm. Nhưng lời nói của cô lúc này khiến lòng anh rung rinh, khiến cơn mưa dai dẳng trong anh dường như gặp được mặt trời.
Hóa ra, cũng giống như những bó hoa bách hợp bị bỏ mặc ngoài hiên, điểm đến cuối cùng của những bức thư đó không gì khác ngoài một căn phòng kho ẩm thấp và tối tăm. Không biết vì sao lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
~
Quan Tinh Hòa là người ôn hòa, bình thường cũng không công khai phô trương, mỗi dịp sinh nhật chỉ gọi một vài người bạn đến ăn uống và thổi nến.
Cô do dự gọi cho Quan Dập.
Tuy cách cậu ấy nói chuyện luôn làm cô bực mình nhưng vẫn luôn nhớ đến ngày sinh nhật của cô. Món quà cậu lúng túng tặng cho cô hôm đó là một hộp nhựa thông, là nhãn hiệu cô hay dùng nhất.
Vào ngày sinh nhật của cô, trùng hợp là ngày trường Trung học Cơ sở Trực thuộc công bố danh sách, cô cảm thấy rằng mình có lẽ sẽ không có tâm trạng để tổ chức sinh nhật. Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không gọi điện cho ai cả, chỉ định ở nhà yên lặng ăn một bữa cơm là được rồi.
Tiết trời vào xuân ấm áp lạ thường. Hạ Chước bước vào bếp. Dì Vương