Chút hương táo gai thoang thoảng nhẹ đưa trong không trung.
Hạ Chước cảm thấy trái tim mình cùng lúc được ngâm trong nước táo gai với đường phèn, chua chua ngọt ngọt hòa quyện vào nhau. Yết hầu của anh cuộn lên cuộn xuống hai lần, khi cúi đầu xuống thì bắt gặp ánh mắt cô. Đôi mắt hạnh sáng ngời ấy như nhuốm chút ánh xuân, dịu dàng đến mức khiến tim Hạ Chước run lên. Anh mím môi, rốt cuộc anh không thể cưỡng lại được sự cám dỗ như vậy, cúi đầu cắn một miếng.
Có lẽ là bởi vì cuộc sống trước đây của anh luôn ảm đạm, khi ở thị trấn Song Thủy, anh không thích ăn bánh táo gai lắm.
Nhưng chiếc bánh táo gai này dường như khác với tất cả những chiếc bánh anh đã ăn trong quá khứ. Nó hơi dẻo và từ từ tan ra trong miệng anh, vị ngọt lấn át vị chua, cứ thế tuôn vào lòng anh một cách vô cớ. Ngón tay của Hạ Chước khẽ nhúc nhích, muốn vươn tay cầm lấy một nửa còn lại. Nhưng cô dùng hai tay giơ lên, đôi mắt long lanh, “Anh ăn nốt đi.”
Ngón tay của thiếu niên run lên, cúi đầu ngoan ngoãn làm theo. Nửa miếng bánh táo gai cũng có vẻ hơi to, Quan Tinh Hòa vươn tay về phía trước, nhưng ngón tay lại vô tình lướt nhẹ lên môi thiếu niên. Môi anh mềm và nóng, không giống như trong tưởng tượng.
Trái tim Quan Tinh Hòa như ngừng đập trong giây lát , cô đột ngột rút tay về. Đầu ngón tay hơi cong lên, dường như mang theo nhiệt độ hừng hực nơi bờ môi thiếu niên khiến cô hốt hoảng.
Sau đó cô nhận ra rằng hành động vừa rồi có vẻ quá thân mật ...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế giới lúc này dường như yên lặng.
Thiếu niên sững người tại chỗ, đôi đồng tử đen láy nhíu chặt.
Ngoài cửa sổ, mùa xuân âm thầm lan tỏa, một vài xúc cảm dường như đang lặng lẽ chuyển mình.
Quan Tinh Hòa không biết tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy. Dường như cô đã trở về đêm đó, trong rạp chiếu tối mờ mịt, cô và thiếu niên ngồi bên nhau, khuôn mặt đỏ bừng cùng với trái tim đập nhanh. Cô hít một hơi thật sâu, như đang cố gắng che đậy thứ cảm xúc không nên có của mình, nhanh chóng xoay người, "Ừm, em đi thay quần áo trước, anh cũng mau chuẩn bị nhé, chúng ta mau chóng lên.”
Cô chạy rất nhanh, bóng dáng trong phút chốc đã biến mất khỏi hành lang, để lại Hạ Chước đứng một mình, lắng nghe nhịp tim gần như đập điên cuồng trong lồng ngực.
~
Hương vị của nhà hàng đó thực sự rất ngon.
Khi về đến nhà, vầng trăng khuyết đã treo trên bầu trời.
Nửa đêm, Quan Tinh Hòa nằm trên giường trằn trọc trở mình, đầu óc rối bời và có cảm giác khó nói. Cô không biết hôm nay nhịp tim của mình đập nhanh như vậy là sao nữa.
Đối với cô, Hạ Chước là anh trai, là người thân của cô và là người cô tin tưởng, dựa dẫm nhất trong gia đình này. Anh giống như cây bạch dương sừng sững trước gió giữa mùa đông lạnh giá, thầm lặng mà che chắn hết gió tuyết vì cô.
Cô không khỏi tự hỏi bản thân, nếu chỉ xem anh là anh trai, tại sao khi đối mặt với Quan Dập, tim cô lại không đập nhanh như vậy?
Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ bên ngoài giảm dần. Quan Tinh Hòa chỉ đắp một chiếc chăn bông mỏng, nhưng cả người như được ngâm mình trong làn nước ấm, khi nghĩ đến người thiếu niên đó, cô không khỏi dâng lên nhiều cảm xúc kỳ lạ.
Ngứa ngứa nhưng cũng rất ấm áp. Cô trở mình và định nhắm mắt lại thì chiếc điện thoại đặt cạnh bàn rung lên vài cái.
Đó là tin nhắn từ Thời Tuế. “Chúc mừng sinh nhật bảo bối ~~ Cậu đã nhận được quà chưa?” Quan Tinh Hòa cảm thấy hơi tiếc, cô đã không mời bọn họ đến sinh nhật dù chỉ một lát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mình nhận được rồi, hôm khác sẽ đãi cậu sau nhé.”
Thời Tuế trả lời rất nhanh: "Vừa được nhận vào trường Trung học Trực thuộc, niềm vui nhân đôi luôn còn gì, nhất định phải có một bữa ăn mừng ra trò đó. "
“Nhất định rồi, cậu tự chọn chỗ đi nhé”
Có vẻ như cuộc trò chuyện nên dừng lại ở đây, nhưng tâm trí Quan Tinh Hòa hỗn loạn đến mức không ngủ nổi.
Vậy nên lại tiếp tục trò chuyện với cô ấy, Quan Tinh Hòa gõ, "Cậu đang làm gì vậy?"
"Mình đang xem pháo hoa ở quảng trường Vi Vũ. Cậu muốn qua đây không?"
Quan Tinh Hòa nhìn đồng hồ, đã rất muộn, nhưng cô không ngủ được, đành đi ra ngoài.
Căn biệt thự về đêm thật yên tĩnh, cô bật đèn bước ra khỏi phòng.
Dưới cuối hành lang một luồng ánh trăng chiếu vào, cô không để ý đụng phải thiếu niên đang đi lên lầu.
Anh đứng dưới ánh trăng, đôi mắt đen như chứa đầy tia ánh trăng dịu dàng.
Người con trai đang đứng trước mặt làm tâm trạng cô rối loạn, Quan Tinh Hòa không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, nói nhỏ: “Anh, anh còn chưa ngủ sao?”
Anh nói: “Ừ.” Anh suy nghĩ một hồi, liền hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Cô nói, “Quảng trường Vi Vũ, em muốn đi xem pháo hoa.”
Anh nhướn lông mày. Rất muốn hỏi là đi cùng ai? Nhưng sau khi nghĩ lại, cuối cùng câu nói này cũng bị nuốt xuống. Anh nói, “Đã muộn quá rồi.” Đừng đi.
Nhưng cô lại nhướng mắt, “Tuế Tuế cũng ở đó, không sao đâu.”
Trong lòng anh trở nên nhẹ nhõm, nỗi phiền muộn đang vương vấn liền biến mất ngay lập tức. Nhưng anh quay đầu lại, vào nửa đêm như vậy, bầu trời tối đen, ngay cả ánh trăng cũng dần dần bị mây dày che khuất. Thật sự là muộn quá rồi.
Con gái đi như vậy không an toàn.
Anh hỏi: “Em định đi bằng cách nào?” Muộn thế này có lẽ chú Vương đã ngủ rồi.
Quan Tinh Hòa dường như đã nghĩ đến điều này, cô mím môi: “Em sẽ gọi taxi.”
Thiếu niên dừng bước, “Chờ anh.” “Anh lên thay quần áo rồi sẽ đưa em đến đó.”
“Aiza, không cần đâu.” Quan Tinh Hòa vội vàng từ chối. Cô muốn yên lặng một mình nhưng người khiến trái tim cô rung động nói muốn cùng đi với cô, phải làm sao đây? Hạ Chước nói: "Không sao, anh đưa em đi."
Anh cụp mắt xuống và nắm chặt tay, “Nếu em… muốn xem riêng cùng bạn bè, anh sẽ đợi em ở ngoài, không vào trong.”
Anh ấy nói gì vậy? Quan Tinh Hòa khẽ mở to mắt. Cô