Từ trước đế nay, những giấc mơ của Hạ Chước luôn mang âm hưởng u ám và tăm tối.
Nhưng đêm nay, lần đầu tiên giấc mơ mang màu sắc tươi sáng.
Những giấc mơ mơ hồ của anh như phảng phất hương thơm. Đó là mùi hương của cây dành dành trên người cô gái, nhưng nồng hơn rất nhiều. Bởi vì cô chưa bao giờ gần gũi với anh như vậy.
Vào một đêm mùa xuân, ngay cả gió cũng xao động.
Hạ Chước tỉnh dậy sau cơn mơ. Anh cụp mắt thẫn thờ nhìn chiếc chăn bông màu đen xám, đôi tay trở nên trắng bệch. Một lúc lâu sau, anh lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng tắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước lạnh dội xuống, hơi nóng trong lòng thiếu niên dần dần rút đi, nhưng trong đầu lại hiện lên những cảnh tượng trong cơn mộng xuân khiến anh vô cùng hoảng sợ.
Anh tự nhủ đó chỉ là một cái ôm tình cờ. Một cái ôm giữa anh em. Nhưng giấc mơ mãnh liệt đã không nói với anh điều đó. Anh yếu ớt nhắm mắt lại, tắt nước với đôi tay run rẩy.
Màn đêm yên tĩnh lạ thường, anh ngồi vào bàn, tùy ý mở tờ đề toán, ép mình bình tĩnh lại. Nhưng anh không thể nghĩ ra bất kỳ đáp án nào, trong khi trước đây anh chỉ mất vài giây để tìm ra. Tất cả lý trí của anh như bị giấc mộng viển vông kia cuốn đi, chỉ còn lại dòng máu nóng đến phát điên, trong đêm xuân đầy xao động không ngừng này, từng chút từng chút chảy vào trái tim rối rắm và hoang mang của anh.
Anh nắm chặt cây bút và cố gắng tỉnh táo lại. Các bản nháp đã trải ra đầy ắp. Tên cô gái "Quan Tinh Hòa" được viết khắp nơi, anh cuộn ngón tay lại, run rẩy cố gắng xé bỏ trang giấy.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa. “Anh ơi, anh ngủ rồi à?” Anh lập tức đóng quyển vở nháp lại, giọng nói có chút run rẩy, “Ngủ rồi.”
Cô ngừng một chút rồi nói: “Nhưng em thấy đèn trong phòng anh vẫn sáng.”
Anh vẫn đang cầm những tờ nháp đó, hai tay đầy ắp “chứng cứ phạm tội”, ngượng ngùng nói: “Lúc nãy anh quên không tắt, có chuyện gì vậy?”
“Vậy là em đánh thức anh rồi sao?” Giọng nói của cô đung đưa trong đêm xuân, mang theo chút ngọt ngào.
“Em, em xin lỗi nhé, tại hồi nãy lúc ngồi nghe anh giảng bài, hình như em để quên mất cây bút ở phòng anh"
Anh mở cửa, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cô, “Của em đây, mau về ngủ đi.”
Nhưng cô gái nhận được chiếc bút xong, lại không có ý định rời đi, mà đôi mắt hạnhsáng ngời kia lại ngập ngừng nhìn anh. Hỏi: “Anh ơi, ừm… ngày mai em có thể đi cùng anh không?”
Ngày mai là lễ Thanh minh, Hạ Chước phải quay về thị trấn Song Thủy để thăm mộ ba mình.
"Không được." Anh từ chối rất ngắn gọn.
Thị trấn Song Thủy xa xôi và như biệt lập, đi ô tô mất mấy tiếng đồng hồ. Làm sao cô có thể chịu đựng được.
Cô gái mím môi, hạ giọng xuống, "Nhưng anh đi mất mấy ngày, em ở nhà một mình cũng chán." "Hơn nữa, ba anh cũng là người thân của em." Giọng nói trong veo của cô mang theo chút mơ hồ, dịu êm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim lạnh lùng và cứng rắn của Hạ Chước như muốn sụp đổ, bất giác cậu nhớ đến giấc mơ mơ hồ mà quyến rũ kia, trong giấc mơ, giọng nói của cô cũng ngọt ngào như vậy.
Anh nhắm mắt lại, trốn tránh không dám nhìn cô, giọng nói đầy phiền muộn, “Đó không phải nơi vui vẻ gì, em mau đi ngủ đi.”
Dáng vẻ của cô gái nhỏ bé, bờ vai hơi rủ xuống, trông rất đáng thương.
Hạ Chước nghiến răng, ngừng nhìn cô, tự ép mình đóng cửa lại.
Căn phòng im lặng, vài giây sau, tiếng bước chân của cô gái dần biến mất.
Hạ Chước dựa vào cửa, đêm nay nhịp tim trong lồng ngực anh vô cùng rõ ràng. Cuốn vở nháp lộn xộn vẫn còn trên bàn, như muốn thể hiện sự vô liêm sỉ và lố bịch của anh. Hạ Chước cong ngón tay, cố gắng xé bỏ trang giấy. Nhưng đầu ngón tay anh chạm vào tên cô, run rẩy, cuối cùng đóng quyển sổ lại.
Anh mở ngăn kéo, cất cuốn sách và chiếc đĩa CD mà anh chưa tặng cô vào ở nơi sâu nhất, giống như những điều cấm kỵ mà anh không dám động đến lần nữa.
~
Ngày Thanh minh, trời mưa. Để không bị kẹt xe, tài xế đã đồng ý với Hạ Chước rời đi lúc sáu giờ sáng. Anh gần như không ngủ cả đêm, khi rời giường, bầu trời vẫn còn nhá nhem tối.
Trong hành lang không bật đèn, anh cố tình đi chậm vì sợ đánh thức cô. Bước xuống cầu thang, anh dừng bước.
Trong phòng khách, ánh đèn vàng ấm áp giống như một sợi ánh trăng. Cô gái quay lưng về phía anh, dường như rất buồn ngủ, phần ót xinh xắn giống như chim cút nhỏ nhỏ, lút chút.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại gấp gáp nói," Anh ơi, anh dậy rồi à? "
Anh nhìn cô gái có đôi mắt xanh đen trước mặt, bất giác nhíu mày," Sao em lại ở đây? " Về phòng ngủ đi. "
Đôi mắt sáng của cô lập tức sáng lên," Em đang đợi anh, nghe nói sáu giờ anh sẽ đi. " Cô gái nhướng mày, mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai, lặng lẽ ngồi dưới ánh đèn dịu dàng ấm áp, giống như một nàng tiên nhỏ vừa bay xuống thế gian “Cho em đi cùng đi mà, em sẽ không gây ồn ào đâu “.
"Nàng tiên nhỏ" háo hức nhìn anh, giọng nói ngọt ngào đến mức không ai có thể từ chối được, bộ giáp mà anh cả đêm dày công chế tạo đã tan tành trong tích tắc.
Lái xe từ bên ngoài bước vào, giục: “Mau lên, Hạ thiếu gia, cậu đưa hành lý cho tôi trước đi.”
Bên ngoài sắc trời càng ngày càng sáng, cô ngẩng đầu, vươn tay giật nhẹ góc áo của anh, "Có được không?" Anh chỉ cảm thấy tim mình như bị nhéo một cái, cổ họng khô khốc không nói được câu từ chối, thấy phản ứng của anh, Quan Tinh Hòa biết anh đồng ý. "Vậy chúng ta mau đi thôi."
Mắt cô cong lên vui mừng, không ngừng thúc giục tài xế lên xe, vì sợ lát nữa Hạ Chước sẽ đổi ý.
Đường về thị trấn Song Thủy, xa xôi vô cùng, thoáng cái đã qua vài giờ