"Anh."
Bóng trăng nghiêng nghiêng, cô đứng dưới ánh trăng, gió chiều thổi nhè nhẹ vạt áo, cô xinh đẹp như tranh vẽ.
Hạ Chước cảm thấy trong lòng đau nhói không thể kiềm chế được.
Đột nhiên, anh muốn gặp chàng thiếu niên khiến trái tim anh đau đớn vì ghen tuông kia.
Là người như thế nào mà có thể xứng với cô chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Chước không thể tưởng tượng được.
Dưới ánh trăng, người con gái từng bước bước qua, mỗi bước chân như dẫm lên trái tim anh.
Cô đứng trước mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: "Ba em nói với anh những gì?"
Ông ấy đã nói điều gì, hay hỏi điều gì chứ.
Nhưng sự thất vọng trong đôi mắt tươi sáng ấy khiến cổ họng anh khô khốc.
Anh trả lời, "Không có gì đâu."
Quan Tinh Hòa thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn luôn lo lắng về những gì Quan Thành Vũ đã nói với Hạ Chước, khiến anh có những suy nghĩ không hay.
Cô nhớ về những tin nhắn của Thời Tuế ngày hôm nay.
[ Tinh Tinh, cậu nhìn cái này đi ]
Đính kèm bên dưới là hình ảnh của một chương truyện, đây chắc là ảnh chụp màn hình của một cuốn tiểu thuyết tình cảm.
[ Quý Ly ngẩng đầu, ngây ngô nhìn Thẩm Nam Thư, nhẹ giọng nói từng chữ," Em nói, em, thích, anh, anh nói xem bốn chữ này tiếng Đức nói như thế nào nhỉ?
Khóe mắt cô hơi nhướng lên, đôi mắt to trong veo sáng ngời, nhìn thẳng vào Thẩm Nam Thư, giống như một học sinh tràn đầy tò mò.
Thẩm Nam Thư đỏ bừng mặt .
Cô gái anh thích khiêu khích như thế này khiến trái tim trong lồng ngực anh gần như muốn vỡ tung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Ly nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt ranh ma, không vừa lòng thì không buông tha, " Rốt cuộc thì nói thế nào ạ?"
Ngón tay Thẩm Nam Thư run lên, anh cầm bút viết lên trang giấy [ ich mag dich ]
"Chính là như vậy đó."
Nét chữ của anh không còn ngay ngắn và rõ ràng như mọi khi, nó cong vẹo, trông vô cùng buồn cười. ]
Tin nhắn của Thời Tuế dồn dập, “Cậu cảm thấy phương pháp này thế nào? ”
Quan Tinh Hòa suy nghĩ một chút, "Cũng không tệ, nhưng mình không biết nên nói cái này như thế nào."
Anh trai cô có lẽ không biết tiếng Pháp hay tiếng Đức, bản thân cũng không thể đi hỏi tiếng Anh được.
Thời Tuế nói: "Sao cậu lại ngốc vậy chứ, có bắt buộc nói giống nhau đâu?"
Quan Tinh Hòa đáp: "Đừng mắng, đừng mắng nữa, hôm nay mình bị Thẩm Triều đó làm cho chóng cả mặt, để mình suy nghĩ xem đã."
Thời Tuế không khỏi hả hê. Vấn đề liên quan đến Quan Tinh Hòa đã lan truyền khắp nơi, lời tỏ tình ở khuôn viên trường, không hổ danh là không có não mới nghĩ ra cái này, cuối cùng, cả hai bên đều bị gọi phụ huynh đến, chắc rằng họ sẽ phải tách nhau trong một khoảng thời gian đây.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Quan Tinh Hòa nghĩ đến việc "thăm dò".
Vì chuyện lời tỏ tình, Quan Thành Vũ đang bận lịch trình đã vội vàng gọi điện đến trường, nhưng Quan Tinh Hòa không làm gì sai, vàng thật không sợ lửa.
Nhưng Quan Thành Vũ dường như không tin, về đến nhà ông ấy liền thẳng mặt dạy dỗ cô một bài học, khó khăn lắm mới chịu thả cô về phòng, quay người ông liền gọi Hạ Chước đến.
Quan Tinh Hòa thực sự lo lắng về những gì mà ông ấy nói với Hạ Chước.
Nếu anh thực sự hiểu lầm mình yêu sớm thì phải làm sao đây?
Mà chàng thiếu niên lạnh nhạt, nhìn qua chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm, không khác gì bình thường cả.
Quan Tinh Hòa thở phào nhẹ nhõm, quyết định thực hiện [ kế hoạch khiêu khích ] mà cô đã suy nghĩ suốt một buổi chiều.
Cô chớp mắt, "Anh ơi, em muốn hỏi anh một chuyện?"
Hạ Chước khàn giọng hỏi: "Chuyện gì cơ?"
Anh cảm nhận được góc áo của bản thân bị nắm nhẹ lấy, "Anh đi qua đây cùng em một chút."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, giống như gió xuân tháng tư, thổi vào sau tai của Hạ Chước, ngứa ngáy đến khó tả.
Anh không nói nên lời, như thể bị bỏ bùa, ngây người đi theo cô.
Quan Tinh Hòa kéo Hạ Chước đến cửa phòng piano bí ẩn nhất trên tầng ba.
Bóng đen ngoài cửa sổ lộng lẫy, ánh trăng dường như là cát mịn vụn rơi, nhàn nhạt rơi xuống.
Đôi mắt trong veo như được rắc đầy ánh sao, sáng đến mức trái tim của Hạ Chước không thể kiềm chế mà như đang ở trên không trung.
Cô có chút ngại ngùng, cũng có chút mong chờ, đột nhiên thì thầm nói: "Anh à."
"Ừm?"
“Anh có biết ngôn ngữ ký hiệu của “ I like you ”, làm sao không? "
Anh đột ngột siết chặt ngón tay, trái tim đang lơ lửng trên không trung lập tức được kéo xuống.
Cô muốn làm cho ai xem chứ?
Là chàng thiếu niên có được mối tình đầu ngây ngô của cô sao?
Vào đêm thu se lạnh, hận thù và ghen tuông giống như một ngọn lửa, vô cớ thiêu đốt trái tim anh, gần như ngay lập tức thiêu rụi chàng thiếu niên.
Các khớp ngón tay của anh dùng sức trở nên trắng bệch, nhìn cô gái đang mong đợi, anh gần như nghiến răng nghiến lợi, từng lời từng chữ như muốn bị bóp ra khỏi cổ họng.
"Anh, không, biết."
Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến Quan Tinh Hòa rùng mình.
Nhưng anh rõ ràng là biết, nếu không, anh làm sao có thể dịch được ngôn ngữ của cậu bé kia nói gì với cô chứ?
Anh chỉ là không muốn làm mà thôi.
“Ồ.” Cô cúi thấp vai, giọng nói như bị bóp nghẹt, trông cô vô cùng mất mát.
Trái tim của Hạ Chước như thắt lại.
Anh biết bản thân thật đáng khinh, nhưng nghĩ đến cô lại dùng ngôn ngữ ký hiệu với một người khác, ánh mắt e lệ, trái tim trong lồng ngực như ngưng đọng trong giây lát, đau đến khó tả.
Anh thà xấu tính và hờ hững còn hơn nhìn cô cười với người khác.
“Vậy em về đi ngủ đây ” Cô không nhìn anh, ngay cả câu nói thường ngày “chúc ngủ ngon” cũng không có nói.
Hạ Chước yếu ớt nhắm mắt, cửa phòng đóng lại, anh thả lỏng tay, mới phát hiện ngón trỏ đã bị anh véo chặt vào lòng bàn tay, có chút vết máu nhàn nhạt.
Nhưng anh không cảm thấy đau.
~
Tiết cuối cùng hôm thứ Sáu là buổi diễn tập tự do.
Một phòng tập được mấy lớp luân phiên sử dụng, khi đến lượt lớp của Quan Tinh Hòa, thì đã rất muộn.
Quan Tinh Hòa đã gọi cho chú Vương, nói rằng chú không cần phải đến đón cô.
Chuyện tỏ tình lần trước cuối cùng gây chấn động toàn trường, Quan Tinh Hòa tìm một chỗ khuất và lặng lẽ chờ đợi, nhưng vẫn không tránh khỏi sự chỉ trỏ của người khác.
Cô nín thở, gần như mắng Thẩm Triều hàng nghìn lần trong lòng.
May mắn thay, sau khi tập lại bài hát, những người trong hội trường tổng duyệt có lẽ đã