Trên cánh tay truyền đến cảm giác lành lạnh, trong nháy mắt Quan Tinh Hòa hơi hoảng hốt .
Cô quay đầu lại .
Dưới màn mưa mờ ảo, cả người của chàng trai kia ướt đẫm, đôi mắt đen nhánh như hòa tan vào trong màn mưa, ánh mắt lạnh lẽo đến mức làm lòng người run sợ .
Cô không nhìn thấy được màu đỏ máu ẩn sâu trong đôi mắt đen nhánh đó của anh .
Sửng sốt một chút, cô nhẹ giọng hỏi : “ Anh . . . tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” .
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đặt câu hỏi theo bản năng, lại làm trái tim của chàng trai kia đau nhói .
Cô đang chê anh chướng mắt sao ?
Anh dùng một tay nắm lấy cổ tay của cô, ngay cả lúc vội vàng anh cũng không dám dùng lực mạnh một chút, chỉ biết nghiến chặt hàm răng sau, lạnh lùng mà nói: “ Cùng anh về nhà” .
Hướng Viễn ở bên cạnh mím chặt môi, nói : “ Anh chính là Hạ Chước?” .
Ánh mắt Hạ Chước lạnh băng nhìn qua người của Hướng Viễn , đáy mắt sắc bén như ẩn như hiện lên một tia đố kỵ .
Đây là chàng trai mà cô thích sao ? .
Tầm mắt của anh lướt qua khuôn mặt trong sáng trước mặt mình. Cho dù ở trong một ngày trời mưa như thế này, quần áo trên người của chàng trai kia cũng không hề dính một hạt mưa nào, tay thì cầm ô, ung dung thong thả như đang đi dạo trong gió mùa xuân tháng tư .
Nhưng nhìn lại chính bản thân anh, cả người đều ướt đẫm nước mưa, trông chật vật vô cùng. Tóc mái ướt đẫm rơi xuống từng giọt nước, chảy vào hốc mắt của anh, lạnh băng lại đau đớn. Ngọn lửa sâu trong lòng anh như muốn lan vào trong máu, đốt cháy đến nỗi làm anh không muốn quan tâm đến bất kỳ cái gì .
Anh biết dáng vẻ đố kỵ, ghen ghét của mình có bao nhiêu đáng ghét, có bao nhiêu xấu xa .
Cho nên anh rũ ánh mắt xuống, không muốn để cô gái thấy dáng vẻ này của mình, chỉ lạnh lùng nói: “Không liên quan gì đến cậu” .
Hướng Viễn nhíu nhíu mày, “ Vậy cậu là gì của cô ấy? Dựa vào cái gì quản cô ấy như vậy?” .
Hạ Chước đột nhiên ngẩng đầu, ngước mắt nhìn .
Như là tầng áo giáp cuối cùng của anh bị người lột đi, mọi sự kiềm chế, nhẫn nhịn của anh không còn sót lại chút nào.
Anh dường như cắn chặt răng , “ Tôi là . . . anh trai của cô ấy” .
Cho dù không muốn thừa nhận bao nhiêu, thì chính bản thân anh cũng đã nói ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì, đây là thân phận duy nhất có thể danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại ở cạnh cô.
Ánh mắt của Quan Tinh Hòa chợt lóe, quay đầu lại nói: “ Đàn anh, cảm ơn anh đã đưa em đi, anh về trước đi .
Hướng Viễn hơi nhướng mày lên, “ Thật sự không cần anh đưa em về sao?”
Hướng Viễn do dự nhìn Hạ Chước, “ Anh ta . . . Thật sự là anh của em sao?” .
Bọn họ từ nhỏ đến lớn luôn chơi cùng nhau, cùng nhau lớn lên, nhưng Hướng Viễn chưa bao giờ nghe nói qua cô còn có một người anh trai.
Tiếng mưa ngoài trời rơi to hơn, che lấp tiếng trả lời trầm thấp nhẹ nhàng của cô.
Trong lòng của Hướng Viễn đột nhiên có một trận chua xót, anh để ý tới ánh mắt của cô khi nhìn về phía chàng trai kia, ánh mắt ấy của cô rất dịu dàng. Cho dù cả người của chàng trai kia đều rất chật vật.
Hướng Viễn mơ hồ cảm nhận được, mối quan hệ của bọn họ không thể tiếp tục phát triển xa hơn nữa.
Giọng của Hướng Viễn có chút ảm đạm, hơi buồn, “ Chiếc ô này em cầm đi, đừng để bị ướt” .
Cánh tay của Hạ Chước cường tráng chặn lại chiếc ô của Hướng Viễn đưa tới, giọng nói của anh quả quyết, lạnh lùng thốt lên: “Không cần” .
Hạ Chước mở dù ra, chiếc dù màu xám che lại những hạt mưa, anh cầm ô vững vàng che chắn cho cô, khàn giọng nói: “Đi thôi”.
Bên dưới chiếc ô như một thế giới đặc biệt, tiếng mưa ầm ầm xa dần, trở thành thanh âm xa xăm.
Sự im lặng của cô làm trong lòng Hạ Chước căng thẳng hơn, càng làm cho anh cảm thấy, vừa nãy anh không nên không biết kiềm chế như vậy.
Ngón tay Hạ Chước nắm chặt đến trắng bệch.
Cô đây là đang tức giận sao? Bởi vì vừa nãy chính anh thừa nhận thân phận ‘anh trai’ này, mà cô, lại không muốn anh thừa nhận thân phận người anh này sao?
Hay vẫn là bởi vì, chính bản thân anh không hiểu chuyện phong tình ngăn cản hai người bọn họ hẹn hò?
Cho dù là khả năng nào, đều không thể nghi ngờ rằng nó làm trái tim của Hạ Chước đau nhói .
Anh chỉ cảm thấy trái tim của chính mình đều bị cô giữ chặt lấy, hơi thở gấp gáp hơn, như thể là cô đang đâm một con dao vào trong lòng anh, lại càng đâm sâu hơn một chút .
Tiếng mưa rơi dần chậm lại .
Cả người của anh đều là nước mưa, lạnh lẽo từ lòng bàn chân thẳng đến tận sâu trong đáy lòng.
Đột nhiên, một hơi ấm nhè nhẹ chạm lên một bên má trên gương mặt của anh .
Mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu anh lúc này đều ngưng trệ, anh chỉ ngơ ngác mà ngây người ra .
Cơn mưa không biết từ khi nào nhỏ đi nhiều.
Đôi mắt của cô trong veo dường như thấm đẫm nước mưa, mang theo một chút khẽ ướt át mê người .
“Tại sao anh vừa nãy không lấy dù ra mà che? ”
Lông mi của anh khe khẽ run, có nước mưa theo đuôi mắt chảy xuống dưới, bị chiếc khăn trong tay của cô nhẹ nhàng lau khô đi .
Hơi ấm kia chạy dọc từ má xuống, xẹt qua cái mũi cao thẳng trên gương mặt của anh, hơi lướt qua môi mỏng.
Anh đột nhiên lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nắm giữ lấy tay của cô, trong lòng chua xót .
Sự dịu dàng này, một ngày nào đó...
Không, là đã, thuộc về một chàng trai khác mà không phải anh.
Anh có thể ngăn lại một lần, chẳng lẽ có thể ngăn cản cả đời sao ?
Trong lòng của anh từ từ dâng lên một trận chua xót, đau đớn, “Quên mất . . .”
Mỗi một lần gặp chuyện liên quan về cô, chính bản thân anh liền vứt bỏ áo giáp, cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không nhớ rõ nữa.
Ngón tay của anh khe khẽ run lên, nhận thấy được chính mình còn nắm giữ lấy cổ tay của cô, anh đột nhiên buông ra.
Nhưng độ ấm trên đầu ngón tay nóng bỏng của anh còn lưu lại trên cổ tay cô.
Quan Tinh Hòa khẽ nhấp nhấp đôi môi, không biết là qua bao lâu sau, cô đột nhiên hỏi: “ Vì sao em không thể yêu sớm? ”.
Anh dựa vào cái gì mà tức giận như vậy? Dựa vào cái gì mà lại ngăn cản em? lại còn có thể yên tâm thoải mái đặt tờ giấy của người khác cho anh trong túi đựng bút?
Như thế này thật không công bằng!
Cơn mưa mùa thu mang theo những làn gió lạnh thổi đến, thổi đến tận sâu trong lòng của anh một trận lạnh lẽo.
Đôi mắt của cô giống như mặt hồ trong những ngày mùa thu, phản chiếu ra dáng vẻ chật vật khó tả của anh.
Trong cổ họng của anh mang theo một mảnh chua xót khôn nguôi, thấp giọng nói : “ . . . Em còn nhỏ. ”
Nhận được câu trả lời nhàn nhạt lại hững hờ như vậy làm Quan Tinh Hòa bực bội cực kỳ.
Cô nắm chặt tay, hỏi : “ Vậy còn anh ? ”.
“ Vậy thì anh so với em lớn tuổi hơn nhiều sao? Anh có thể yêu sớm sao? ” Anh khàn giọng, “ Anh . . . Không có . ”
“Vậy tờ giấy ghi chú nhỏ kia, tờ giấy ở trong túi đựng bút kia của anh, là chuyện như thế nào ? ” .
Anh cụp mắt xuống, suy nghĩ hồi lúc lâu, mới hoảng hốt mà nghĩ đến, hình như anh đã từng nhặt được một tờ giấy ghi chú nho nhỏ ở trong túi đựng bút của mình, mặt trên tờ giấy ghi chú đó còn viết: “ Cảm ơn anh ” .
“ Anh không biết là ai viết, sau đó cũng không biết ném ở đâu rồi.”
Quan Tinh Hòa tràn đầy lửa giận đột nhiên bị dập tắt.
“ Anh không có yêu sớm. ” Thanh âm của chàng trai tràn đầy kiên nhẫn, trầm thấp .
Cô giật mình, ngơ ngác tại chỗ .
Tâm sự trong cô mịt mờ không kể, cô chưa từng nghĩ tới, tâm sự quấn quanh chính mình mấy ngày mấy đêm, làm chính cô lo được lo mất, tờ giấy ghi chú nhỏ kia, bất quá là chuyện mà anh hình như cũng