Vòng tay của chàng thiếu niên thật ấm áp, như nguồn hơi ấm duy nhất trong ngày gió lạnh này.
Một chút ấm áp thào vào trong lòng Quan Tinh Hòa, cô khụt khịt, ôm chặt hơn như muốn dựa dẫm.
Cơ thể của chàng thiếu niên cứng như đá.
Anh biết mình nên đẩy cô ra vào lúc này, nhưng hơi ấm truyền vào lồng ngực khiến tim anh đau nhói.
Rõ ràng là một đêm ồn ào, nhưng anh có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim khó chịu trong lồng ngực, đập ầm ầm vào màng nhĩ cùng với tiếng nức nở ngây ngô của cô gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh biết bản thân nên nói gì đó vào lúc này.
Nhưng khi cô dần dần lớn lên, cũng có tâm sự không muốn chia sẻ. Anh chỉ có thể im lặng đi bên cạnh cô.
Không biết đã qua bao lâu, đèn đột nhiên bật sáng. Hành lang được chiếu sáng rực rỡ.
“Này, hai người đó đang làm gì vậy?” Từ xa truyền đến một tiếng kinh ngạc.
Đầu ngón tay của Quan Tinh Hòa run lên rồi buông tay ra.
Nhưng lại bị chàng thiếu niên nắm chặt lại bờ vai, "Đừng quay đầu lại."
Giáo viên ở cuối hành lang đang cầm xấp giấy thi, "Hai người kia, lại đây cho tôi."
Chàng thiếu niên nắm nhẹ cổ tay cô, đưa cô xuống lầu, "Mau chạy."
Gió về đêm cực kỳ lạnh, hơi thở nóng rực của chàng thiếu niên dường như vẫn còn ở bên tai.
Cả hai chạy ra khỏi dãy nhà dạy học, giáo viên phía sau họ giận dữ hét lên: "Dừng lại cho tôi."
Một tay của cô bị anh nắm lấy, mặc kệ mọi thứ ra sức bỏ chạy. Chạy xuyên qua sân trường trống trải, những cây nhựa ruồi đung đưa trong gió.
Lòng bàn tay của chàng thiếu niên nóng rực, trái tim cô như đang lơ lửng trên không trung, trong phút chốc dường như cô đã quên hết phiền muộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âm thanh ồn ào dần khuất xa, anh dừng lại.
Hạ Chước nhìn lại.
Dưới ánh trăng, đôi mắt cô gái ẩn chứa chút tia nước óng ánh, hai má hơi ửng đỏ do chạy quá nhanh.
"Anh ... Anh ơi, chúng ta chạy ra ngoài như vậy, không sao chứ?"
Trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực, nhịp tim kịch liệt như vậy cũng chỉ vì cô.
Hạ Chước nói: "Không sao đâu."
Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan gì đến cô.
Cô gái vỗ nhẹ vào ngực, "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
Trở về , khẳng định không thể trở về đó được.
"Vừa rồi giáo viên đó ... liệu có gây phiền phức cho anh không?"
Hạ Chước lắc đầu, "Không có đâu, người đó không thấy rõ anh đâu."
Anh đang đứng ở góc hành lang, chắc là chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thôi.
Quan Tinh Hòa thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt."
Sân trường về đêm yên tĩnh lạ thường, thậm chí có thể nghe rõ cả tiếng gió.
"Chúng ta ra khỏi trường đi."
Quan Tinh Hòa có chút kinh ngạc, "Ra khỏi trường, trốn thế nào chứ?"
Trong thời gian tự học buổi tối, bác bảo vệ nhất định sẽ không cho phép.
Hạ Chước chỉ vào góc tường, "Từ chỗ đó."
Quan Tinh Hòa ngạc nhiên nói: "Trèo tường sao?"
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một học sinh ngoan như Hạ Chước lại làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà, thật kích thích.
Vết ửng hồng trên má cô rốt cuộc cũng dịu đi, bởi vì kích động lại hiện lên trong chốc lát, đôi mắt còn chưa tiêu tan ánh nước nay càng trở nên sáng ngời hơn.
Trái tim Hạ Chước như lệch đi một nhịp.
Buông thả một lần, không có là gì đâu.
Anh trầm giọng nói: "Em giẫm lên vai anh, sau đó trèo qua."
"Vâng ạ."
Chàng thiếu niên ngồi xổm xuống, bờ vai rộng khiến người ta rất an tâm.
Quan Tinh Hòa dừng lại một lúc, cô đột nhiên không nhẫn tâm giẫm lên.
" Hay là… em cởi giày nhé?"
Giọng cậu trầm ấm, "Không cần đâu, lên đi."
“ Cẩn thận chút."
Cô không dám dùng sức, nhẹ nhàng bước lên.
Bức tường không cao nên Quan Tinh Hòa nhanh chóng trèo qua được.
Cô nhỏ giọng nói ở bên ngoài bức tường, "Anh ơi, em xong rồi."
Hạ Chước lấy đà nhảy lên, cẳng tay mạnh mẽ nắm lấy vách tường, hơi dùng sức.
"Soạt" một tiếng, anh nhẹ nhàng trèo qua.
Quan Tinh Hòa chớp chớp mắt, "Anh trèo thuần thục thế, không phải là thường xuyên trèo đấy chứ."
Nơi góc trường có mấy cây mận đông, khi có gió thổi qua, hương thơm nhẹ thoang thoảng.
Khóe môi chàng thiếu niên khẽ cau, lông mày sắc bén cùng ánh mắt hiếm thấy lộ ra một chút hơi thở của người con trai, "Có vui hơn chút nào không?"
Quan Tinh Hòa sững sờ trong giây lát.
Hóa ra, anh trèo tường, là để cho mình vui sao?
Chàng thiếu niên bình tĩnh và nhạy bén, đây là lần đầu tiên Quan Tinh Hòa nhìn thấy khía cạnh có phần trẻ con của anh.
Dưới ánh trăng, khi chàng thiếu niên nhìn cô, ánh sáng trong mắt anh lập lòe sáng rực rỡ. Trái tim của Quan Tinh Hòa đập thình thịch.
Cô cụp mắt xuống, nói một cách đầy ẩn ý: "Mình đi đâu?"
“ Em ăn gì chưa?"
Quan Tinh Hòa sững sờ một lúc, mới nhận ra mình chưa ăn tối đã chạy ra ngoài.
Cô lắc đầu, " Vẫn chưa ạ."
Hạ Chước khẽ cau mày, "Đi thôi, anh đưa em đi ăn."
Đối diện trường học là phố ăn vặt, anh đưa cô vào quán trong cùng.
Quán tuy nhỏ, nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp. Nó nằm ở đối diện trường học, cửa hàng sạch sẽ nhất mà cô từng thấy.
Hạ Chước nói: "Em gọi món trước đi, anh đi nhà vệ sinh một lát."
Đây là một quán đồ chiên nhỏ, lại ở phố sinh viên như vậy, giá cũng không hề rẻ.
Khi Quan Tinh Hòa gọi món xong, Hạ Chước mới quay lại. Đồ ăn được cửa hàng phục vụ rất nhanh chóng.
Cuối cùng là món gà hầm nấm.
Hạ Chước nhìn món ăn này, nhất thời sửng sốt.
"Những cây nấm mang về từ Thị trấn Song Thủy lần trước, không biết tại sao, hai ngày sau đều hỏng hết."
Quan Tinh Hòa chống cằm, "Không biết đồ ăn của cửa hàng này có ngon hay không nhỉ."
Trái tim của Hạ Chước như được làm ấm lên. Trên đời này, có lẽ cô là người duy nhất nhớ được mình thích ăn gì.
Trong cửa hàng không có nhiều người, ánh đèn sáng chói khẽ chiếu xuống.
Đôi mắt của cô gái như đầy sao, sáng đến mức khiến trái tim của Hạ Chước rung động.
Anh nghĩ rằng cơn nhói trong tim có thể bị thời gian nhanh chóng làm biến mất.
Nhưng vào lúc này, dưới bóng đèn thưa thớt, anh không còn cách nào khác phát hiện ra rằng một số tình cảm ẩn giấu, chẳng những không giảm bớt, ngược lại được thời gian thôi luyện và trau chuốt, trở nên mờ mịt và sâu sắc hơn.
Anh chợt bất lực nhận ra rằng anh sợ rằng cả đời này, anh sẽ không bao giờ từ bỏ được cô.
Trái tim của chàng thiếu niên vừa ngọt ngào vừa chua xót, trong phút chốc anh còn tưởng rằng, chỉ cần âm thầm giữ cô trong lòng mãi mãi là đủ.
Nhớ nhung cô, ngắm nhìn cô, đồng hành và là chỗ dựa cho cô khi buồn.
Đây có thể là cái kết đẹp nhất cho mối tình đầy cay đắng này.
Buổi tối phong cảnh bên ngoài mát mẻ, tiếng chuông trường học xa xa vang