Nhóm nữ sinh thất vọng bỏ đi.
Hạ Chước ngẩn người đứng ở đó, cả người như bị ngâm nước nóng, máu toàn thân sôi sục trào dâng.
Nhưng trái tim như chết đi sống lại, chốc chốc lại ngừng đập.
"Đi thôi."
Cô gái như thể trốn tránh nên đi nhanh vài bước, khi quay lại, cô phát hiện Hạ Chước vẫn đang đứng đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đôi mắt đen láy lộ ra chút hoang mang và trống rỗng.
"Anh."
Khi giọng nói của cô gái lọt vào tai, anh đột nhiên giật mình, nhịp tim không tự chủ được đột nhiên tăng nhanh, anh chỉ biết thều thào: "Gì cơ?"
Lời nói dối vừa rồi khiến tim Quan Tinh Hòa đập thình thịch, hai má hơi ửng đỏ, khẽ ngước mắt lên.
Chàng thiếu niên đứng trong đám đông náo nhiệt, bờ lưng thẳng, nhưng không nhìn rõ được biểu cảm của anh.
Nhịp tim hỗn loạn của cô dường như đã ngừng lại.
Anh, không phải là tức giận rồi chứ? Bởi vì cô nói mình là bạn gái của anh?
Trời đã gần sang đông, gió đêm lạnh vô cùng, Quan Tinh Hoà cảm thấy trái tim như bị thổi cho hơi co rúm lại.
Sự uất ức của cô thiếu nữ nói đến là đến, cô mím môi hỏi thẳng: “Anh đang giận sao?
Anh dừng lại vài giây, như thể để một chút thời gian ổn định lại nhịp tim.
Trong màn đêm hối hả, câu nói vừa rồi của cô gái như chất xúc tác, khiến nội tâm chàng thiếu niên âm thầm trào dâng.
Anh biết rằng mình không nên mong đợi, nhưng tất cả sự tự ti và ghê tởm bản thân không thể kìm nén được mong muốn trong lòng anh.
Nếu ... đó là sự thật thì sao?
Nếu thật sự, cô thích mình một chút, khác với sự dựa dẫm vào anh trai, mà là sự yêu thích của tuổi trẻ.
Ngay cả loại cảm xúc đó có thể không đạt đến một phần nghìn của riêng anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều này có khả thi không?
Tim anh cuồng loạn, máu trong người dồn lên đầu như sục sôi, khiến anh mất lý trí.
Màng nhĩ của anh gần như chấn động bởi tiếng tim đập của mình, anh nắm chặt tay, hạ thấp giọng điệu với một chút hy vọng nhỏ nhoi.
"Em vừa nãy ... tại sao lại nói như vậy chứ?"
Quan Tinh Hòa sững sờ trong giây lát.
Tại sao lại nói như vậy chứ! Trong lòng anh không rõ sao? Những cô gái đó rõ ràng ở đây để bắt chuyện, nếu cô không nói vậy, há rằng để họ thành công sao.
Cô vội vã, "Lời hứa năm mười tám tuổi không được tính nữa sao?"
Ngón tay của Hạ Chước run lên, ánh sáng trong mắt trở nên mờ mịt.
Chỉ là vì điều này thôi sao?
Cô không có một chút, tâm tư nào khác sao?
Anh cắn răng, ngước mắt nhìn cô.
Dưới ánh trăng, đôi gò má ửng hồng của cô gái dần tái đi, ánh mắt hiện lên vẻ trong sáng và có chút nghiêm nghị bướng bỉnh.
Anh chợt nhận ra rằng cô rất coi trọng lời hứa thuở nhỏ đó.
Nhưng anh không biết xấu hổ đã cố gắng phá vỡ nó hết lần này đến lần khác ...
Trái tim đang đập điên cuồng của chàng thiếu niên chậm lại trong giây lát.
Rốt cuộc thì mình đang mong đợi điều gì đây?
Trong mắt hiện lên vài phần tự ti không nói nên lời, trầm giọng nói: "Về sau đừng nói những lời như vậy với người khác nữa."
Sẽ làm người khác hiểu lầm.
“Không có ai khác.” Giọng cô nhẹ nhàng, có chút dụ dỗ, “Chỉ dành cho anh.”
Dù đã rất cố gắng kiềm chế nhưng trái tim chàng thiếu niên vẫn vài lần đập loạn nhịp.
Sau đó cô gái nói: "Anh không thích sao?"
Cô bĩu môi, "Anh sẽ tức giận sao?"
Anh nhắm mắt cam chịu, gần như từ bùng nổ rồi tự từ bỏ, nói, "Sẽ không."
Làm sao có thể tức giận được chứ?
Cô hai mắt sáng lên, "Lần sau gặp người bắt chuyện với anh, em còn có thể nói như thế không?"
Cả người Hạ Chước cứng đờ.
Vẫn nói như vậy ư? Anh sợ trái tim mình sẽ bị xé nát vài lần mất.
Anh muốn bảo cô đừng làm vậy, nhưng cổ họng anh như bị bóp nghẹt, không thể nói lời từ chối, cuối cùng anh chỉ trầm giọng nói: "Ừm."
Anh yếu ớt nhắm mắt lại.
Cứ như vậy đi, ít nhất trước khi cô tròn mười tám tuổi, anh vẫn có thể làm tê liệt mình bằng vài lời nói dối, để mình có được niềm vui hư ảo trong chốc lát này.
Mặc dù anh biết rằng tất cả những điều này không phải là thật, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng.
Đôi mắt của Quan Tinh Hòa dần dần chứa đựng một nụ cười.
Đã gần mười giờ, đám đông giải tán một chút, Quan Tinh Hòa nói: "Vậy chúng ta về nhà đi."
"Ừm."
Khi cả hai trở về nhà, trời đã chìm trong màn đêm.
Trong phòng khách xuất hiện một tia sáng yếu ớt, Quan Thành Vũ đang nằm trên sô pha, "Về rồi à?"
"Ba? Ba về từ khi nào vậy?"
Ông ấy dùng ngón trỏ búng tàn thuốc, "Có một số việc, trở về xử lý một chút."
"Sau này về sớm một chút."
Quan Tinh Hòa mỉm cười, "Con đi với anh, không sao đâu."
Quan Thành Vũ dừng lại một chút, "Ừm. Đi ngủ sớm đi, mấy ngày nữa mẹ con từ Mỹ về đấy, cả nhà chúng ta cùng nhau đi dùng bữa."
“Mẹ về sắp về?” hai mắt Quan Tinh Hòa sáng lên, “Bao giờ ạ? Rốt cuộc là bao nhiêu ngày ạ?”
Quan Thành Vũ nhẹ giọng nói: "Ba bốn ngày."
Nhưng sự thật không phải là ba bốn ngày, Quan Tinh Hòa đợi cả tháng, cũng không đợi được tin tức Lâm Ánh trở về.
Thời gian từng chút làm vơi đi sự mong đợi của cô.
Mùa đông tới, qua năm mới, Hạ Chước bước vào giai đoạn nước rút của học kỳ cuối năm cấp ba.
Nhà trường đã chuẩn bị ký túc xá cho tất cả học sinh trung học phổ thông, gần như bắt buộc tất cả mọi người phải sống trong khuôn viên trường, điều này cho phép các em học tập tốt hơn và hiệu quả hơn.
Là đối tượng bảo vệ chủ chốt của trường, Hạ Chước cũng sống trong trường như một lẽ đương nhiên.
Quan Tinh Hòa thấy thời gian gặp anh ngày càng ít, cô sợ ảnh hưởng đến việc học của anh nên chỉ dám thỉnh thoảng mới gọi điện.
Ngôi nhà lạnh lẽo hoang vắng, Quan Tinh Hòa bắt đầu hi vọng rằng kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ sớm kết thúc, mong chờ tuổi mười tám mau chóng đến.
Mùa đông vẫn chưa kết thúc, gió vẫn còn chút mát mẻ.
Khi Quan Tinh Hòa về nhà, cô thấy đèn trên tầng hai sáng mờ.
Là anh trai về rồi sao?
Tim cô đập loạn xạ, nhưng cô kìm nén bản thân và rón rén lên lầu.
Hành lang vắng vẻ, phòng của chàng thiếu niên tối om, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Lâm Ánh nhàn nhạt.
"Quan Thành Vũ, anh rốt cuộc có ý gì đây?"
"Tôi có ý gì ư? Tinh Tinh sắp lên lớp 12 rồi. Cô có thể quan tâm chăm sóc cho con bé một chút không? Tháng trước, cô nói rằng cô sẽ trở về. Cô có biết con bé mong chờ đến mức nào không?"
"Tôi không quan tâm, vậy còn anh thì sao? Bình thường mười ngày đến nửa tháng anh cũng không về một lần, anh còn dám nói tôi