Hơi thở của Chaeyoung chợt dừng lại.
Đầu óc cô như đã bị hỏng mất, bên trong chỉ còn lại một mảng trống rỗng, bên tai vang lên tiếng ong ong. Vị trí anh vừa chạm vào, dường như đang bị nung cháy lên.
Cảm xúc cực kỳ mãnh liệt.
"A." Chaeyoung giả vờ như không có chuyện gì, trực tiếp bỏ qua câu nói của anh, quay lại đề tài cũ: "Tôi cũng sẽ sớm đi bệnh viện, phối hợp với bác sĩ để trị liệu cho tốt."
Ánh mắt của Jung Kook vẫn xoáy vào cô, anh như đang mải suy nghĩ gì đó, chỉ ừ một tiếng. Rồi như hoàn toàn không chú ý vào lời cô nói, căn bản là không ở cùng một kênh với cô, anh lên tiếng: "Tại sao lại đỏ mặt?"
"Thời tiết quá nóng." Chaeyoung dời ánh mắt, viện đại một lý do: "Hôm nay cũng gần bốn mươi độ."
"Ồ." Jung Kook dựa người về phía sau, liếc mắt về phía máy điều hòa không khí: "Không phải là đang mở điều hòa sao?"
". . ."
"Lúc mới vừa trở về không thấy em đỏ mặt." Jung Kook cười, quyết không cho cô bậc thang đi xuống, giọng điệu đầy ẩn ý: "Sao ngồi máy lạnh một lúc, ngược lại mặt còn đỏ lên?"
". . ." Thấy anh quyết không buông tha như vậy, Chaeyoung không biết làm sao, đành dứt khoát nói thật: "Jung Kook, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đàn ông khỏa thân đâu."
Jung Kook nhướng mày.
Chaeyoung định nói để cho anh biết, là chuyện này hoàn toàn thuộc trách nhiệm của anh. Mặt cô đỏ lên, là cực kỳ hợp lý, tuyệt đối không phải vì cô có tâm tư gì khác: "Trước khi chúng ta thuê chung, tôi đã yêu cầu là không được ăn mặc hở hang ở không gian chung. Anh lúc đó đã đồng ý rồi, còn trả lời là Em đừng mơ ."
"Đúng là tôi có nói như vậy." Jung Kook cà lơ phất phơ nói: "Tuy nhiên, hôm nay tâm trạng tôi rất vui vẻ."
"?"
"Nên tình nguyện cho em một bữa ăn ngon."
Chaeyoung suýt chút nữa thì nghẹn mất: ". . ."
Cô chưa từng gặp người nào, không biết xấu hổ, như vậy.
Nhìn chăm chú vào khuôn mặt cực kỳ phách lối kia của anh, Chaeyoung thôi không so đo với anh nữa, chỉ lẳng lặng nói tiếp: "Chuyện kia đại khái cứ giải quyết như vậy. Tôi sẽ cố gắng hết sức không để chuyện tương tự xảy ra nữa, cũng phiền anh bên đó cảnh giác phòng bị nhiều hơn."
Jung Kook chỉ ra: "Em đây mỗi lần giải thích và phương thức xử lý đều giống nhau như đúc."
". . ."
"Đây không phải chỉ là đổi cách nói một chút thôi sao." Jung Kook nhàn nhạt nói: "Nói xong không phải vẫn tái phạm sao."
". . ." Chaeyoung yên lặng mấy giây, cố hết sức nhẫn nhịn: "Vậy anh nói ý kiến của anh đi, tôi bên này nếu có thể phối hợp, cũng sẽ cố gắng phối hợp."
"Tôi chỉ có một yêu cầu." Jung Kook tựa lưng vào ghế, thờ ơ nhìn cô: "Trước khi em nghĩ ra phương pháp thực sự giải quyết tận gốc chuyện này, thì phiền em, giữ khoảng cách với những người đàn ông khác một chút."
Chaeyoung dừng lại.
"Không thể vừa ra ngoài tiêu soái, vừa ở đây, biến tôi thành người có thể bị em đụng chạm bất kỳ lúc nào, " Jung Kook rất cố ý ngừng lại hai giây, lại nói rõ từng chữ, "nhỏ, bé, đáng, thương."
". . ." -
Cuối cùng cũng đối phó xong, Chaeyoung trở về phòng.
Đầu tiên là đến trước bàn trang điểm soi gương, nhìn thấy khuôn mặt mình thật sự đỏ bừng, Chaeyoung vô thức giơ tay lên đụng vào vị trí Jung Kook mới vừa chạm vào. Cô mím môi, rồi đột nhiên thở ra một hơi.
Liên tưởng đến chuyện Oh Sehun định giúp cô lau mặt lúc sáng nay, Chaeyoung hiểu rất rõ ràng, nếu như cô thấy không được tự nhiên, hay không thích, thì cô có đầy đủ thời gian để tránh đi.
Nhưng lần này, Chaeyoung không né tránh.
Dường như cô không ngại sự đụng chạm của Jung Kook chút xíu nào.
Hoàn toàn khác với những người khác.
Cũng không biết Jung Kook có thể phát hiện ra điều gì không.
Chaeyoung cầm remote lên bấm mở máy điều hòa không khí, để nhiệt độ trên mặt mình hạ xuống một chút. Cô ngồi ở mép giường, lấy điện thoại ra tùy ý lướt xem tin tức.
Nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, cô có cảm giác bồn chồn không yên, trong lòng cứ lặp đi lặp lại câu nói kia của Jung Kook "Giữ khoảng cách với những người đàn ông khác".
Cảm thấy lời này là lạ, như mang theo ẩn ý gì đó.
Hay có thể chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều.
Chaeyoung mở Weibo ra, nhàm chán lướt xem trang chủ, vừa vặn nhìn thấy trang Wei tư vấn kia. Câu hỏi cô soạn trước khi về nhà giờ đã được up lên.
Lúc này đã có mấy trăm bình luận.
Thấy vậy, Chaeyoung tự chuẩn bị tâm lý thật tốt, rồi bấm vào đó.
Vừa đọc dòng bình luận đầu tiên, Chaeyoung chợt kinh hãi.
【 tò mò chút, đối phương có "chào cờ" không? 】
". . ."
Cô vội thoát ra khỏi Weibo.
Khuôn mặt Chaeyoung lại bị thiêu đốt một lần nữa, cô mở một App khác ra, bấm vào những bức tranh phong cảnh, cố ý xem những hình ảnh thuần khiết trong sáng để lọc sạch đầu óc. Qua một lúc lâu, cô mới hồi phục lại, lại bấm mở trang Wei kia ra.
May mắn là, trừ bình luận đầu tiên, những bình luận khác đều rất bình thường.
【 Có khả năng là anh ta nhìn lầm bạn thành bạn gái hay là bạn gái cũ.】
【? Chắc muốn cua bạn đấy.】
【 Có phải người đó yêu thầm bạn không, có thể là tình huống đó anh ấy mơ mấy trăm lần rồi, nên khi đó chỉ cho rằng mình đang nằm mơ thôi.】
【Nói thật nhé, sao lại không tỉnh táo được, thấy bên cạnh mình có một người sống sờ sờ thì chắc chắn phải giật mình chứ. Hoặc là anh ta có đối tượng, có thói quen ngủ bên cạnh người khác, hoặc là anh ta cố ý, muốn lợi dụng ôm ấp bạn. 】
【? ? ? Bạn chắc chắn anh ta không uống say chứ? 】
【 Làm sao không nhận ra đang ôm người khác được, trong hai người khẳng định có một người giả vờ.】
Những bình luận còn lại nội dung căn bản cũng tương tự như vậy.
Chaeyoung lướt nhanh xuống dưới, không đọc tiếp nữa.
Đặt điện thoại di động xuống, Chaeyoung ngơ ngẩn một lúc lâu, cố xâu chuỗi lại mọi chuyện xảy ra gần đây.
Cô bỗng nhiên cảm thấy.
Thái độ của Jung Kook đối với cô, hình như là, cũng có gì đó khác biệt.
Dù cho những hành động của cô khi mộng du là không thể khống chế được, nhưng theo tính cách của Jung Kook, nếu thật sự thấy chán ghét, thấy không thể nào tiếp nhận, thì anh cũng sẽ không tiếp tục nhẫn nại, có lẽ đã dời đi từ lâu rồi.
Hơn nữa đã qua lâu như vậy, nhà của anh chắc phải sửa xong từ lâu rồi chứ.
Liên tưởng đến điều Oh Sehun nói hôm nay.
Cùng với lời Somi nói, về chuyện thái độ của Jung Kook sau khi nhận kết quả trúng tuyển đại học.
Chaeyoung cũng không biết, cô có phải là một cái gai trong lòng Jung Kook hay không, khiến anh canh cánh nhiều năm. Cho nên khi gặp lại, sẽ muốn thử nhổ bỏ cái gai đó đi.
Muốn nhổ bỏ chỉ có một cách, là nắm lấy, rồi kéo ra.
Sau đó mới có thể vứt đi được.
Nghĩ vậy, Chaeyoung bỗng nhiên nhớ đến thật lâu trước đây, cô có nghe một bạn nữ trong lớp nói xấu Jung Kook.
Qua thời gian dài như vậy, cô cũng không nhớ rõ nguyên văn.
Chỉ nhớ đại ý là, bạn nữ kia thấy Jung Kook dáng vẻ kiêu ngạo cuồng vọng nên không vừa mắt, nên hy vọng cậu sẽ gặp chuyện không thể làm được, gặp được thứ gì đó mà không thể chiếm hữu, để cậu mất đi sự ngạo mạn này.
Khi đó, Chaeyoung chỉ im lặng nghe, không nói gì.
Nhưng trong lòng cô lại mơ hồ có một suy nghĩ hoàn toàn khác.
Một thiếu niên kiêu ngạo lóa mắt như vậy.
Muốn cái gì, thì nên có được cái ấy.
Dù cho cậu muốn hái sao trên trời, thì cậu nên hái được.
Để cho cậu mãi mãi giữ được.
Khí phách hăng hái như bây giờ.
***
Từ sau hôm đó, hai người liên tục tăng ca, thời gian gặp nhau ở nhà cũng không nhiều. Trong suốt khoảng thời gian này, Chaeyoung chỉ mộng du một lần, khi tỉnh lại cô phát hiện cô đang ở trong phòng của Jung Kook.
Thế nhưng hôm đó Jung Kook về nhà trễ.
Khi Chaeyoung ra phòng khách, cô phát hiện anh ngủ ở ghế sofa cả đêm.
Trong chớp mắt đó.
Chaeyoung thấy rõ ràng, tình huống của bản thân cô, hoàn toàn không thích hợp thuê chung cùng người khác.
Cô nên sớm dọn đi, tìm nhà chỉ có một phòng ngủ, chỉ nên ở một mình.
Vài tháng trước Chaeyoung đã được ký hợp đồng chính thức ở đài truyền hình, tiền lương tính theo số lượng bài viết. Cô nhẩm tính sơ qua, chỉ cần cô cố gắng làm việc một chút, thì tiền thuê một phòng đơn cũng không phải là vấn đề lớn lao gì.
Nhưng tìm được căn phòng thích hợp rồi, Chaeyoung cũng không hạ được quyết tâm.
Cô không thật sự muốn dọn đi.
Chỉ cảm thấy nếu cô dời đi, hai người không thuê chung nữa, không có điều kiện bắt buộc họ mỗi ngày phải gặp mặt, thì có lẽ sau đó cô và Jung Kook không thể có bất kỳ cơ hội nào để gặp lại nữa.
Mặc dù đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, hơn nữa là một chuyện đương nhiên. Nhưng Chaeyoung không tự chủ được mà cố trì hoãn, cô cũng không hỏi Jung Kook khi nào anh sẽ dọn đi.
Cô chỉ hi vọng.
Là ngày đó, sẽ đến trễ một chút.
Giữa tháng chín, có một lần cô đến bệnh viện để làm phóng sự. Sau khi kết thúc, sẵn dịp cô ghé qua lấy số cuộc hẹn ở khoa nội thần kinh. Dưới sự yêu cầu của bác sĩ, cô làm một loạt kiểm tra.
Bệnh mộng du của Chaeyoung là do di truyền, lúc còn ở Ulsan cô cũng đi gặp bác sĩ vài lần, nhưng cũng không có hiệu quả gì. Hơn nữa cô không mộng du thường xuyên, nên lâu ngày cô cũng lười để ý đến.
Lần khám này cũng tương tự như vậy.
Bác sĩ cho cô