Ôn Dĩ Phàm lập tức lui về sau một bước, thả lại điện thoại vào trong túi. Cô không trả lời câu hỏi của anh, nhìn xuống, thấy hai tay của Tang Diên vẫn trống trơn: "Không phải anh nói là mua đồ sao?"
Tang Diên đứng thẳng lên, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
". . ." Ôn Dĩ Phàm hỏi: "Anh vẫn chưa mua sao?"
"Ừ?" Tang Diên nghiêng đầu, ngữ khí như không có gì không ổn: "Thì bây giờ chuẩn bị đi mua đây."
Ôn Dĩ Phàm nhắc nhở: "Không phải lúc nãy anh nói là xách không nổi sao?"
Tang Diên: "Đúng vậy."
". . ."
Ôn Dĩ Phàm bị kiểu nói chuyện đương nhiên cộng với thái độ như ở trên trời cao của anh làm cho không biết chống đỡ ra sao.
Được.
Cô coi như mình hiểu lầm.
Chắc là anh đoán chừng một lát nữa sẽ xách không nổi, mà không phải là bây giờ xách không nổi.
Hai người vào siêu thị.
Cùng yên lặng một lúc lâu.
Không biết bắt đầu từ đâu, Ôn Dĩ Phàm nhận ra, không khí giữa hai người trở nên hơi kỳ lạ. Cũng vẫn là không phản ứng gì với nhau như trước, nhưng cảm thấy có gì đó hơi khác biệt.
Nhưng cô cũng không biết đó là gì.
Ôn Dĩ Phàm bước lên cầu thang cuốn trước. Nghĩ đến lời Tô Điềm nói, cô nhắc đến: "Nhà anh sửa sang như thế nào rồi?"
Tang Diên đứng thấp hơn một bậc thang so với cô, nên lúc này chỉ cao hơn cô một chút. Anh dựa vào tay vịn, một tay cầm điện thoại, thuận miệng đáp: "Làm sao?"
Ôn Dĩ Phàm: "Hôm nay tôi tính lại thời gian một chút, ban đầu chúng ta nói kỳ hạn thuê là ba tháng."
Nghe vậy, Tang Diên nâng mắt.
"Anh bắt đầu vào ở từ ngày 20 tháng 1, vậy là đã hơn hai tháng rồi." Ôn Dĩ Phàm nói, "Cho nên tôi muốn bàn trước với anh một chút."
"Bàn cái gì?"
Ôn Dĩ Phàm ôn hòa nói: "Anh định khi nào dọn đi?"
Tang Diên trả lời qua loa: "Đến lúc đó nói sau."
"Tôi không có ý thúc giục anh dời đi. Chủ yếu là, tôi muốn biết trước để có thời gian tìm người thuê chung khác." Ôn Dĩ Phàm cùng anh thương lượng, "Tôi muốn xác nhận lại, nếu anh không định mướn tiếp nữa, vậy cứ dựa theo thỏa thuận ban đầu của chúng ta là ngày 20 tháng 4 anh sẽ dọn đi. Vậy từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu tìm người thuê chung mới, rồi đến lúc anh dọn đi người đó sẽ dọn vào."
Cầu thang cuốn vừa vặn lên đến tầng 2.
Cuộc đối thoại của hai người vì vậy mà gián đoạn.
Ôn Dĩ Phàm đang muốn nói tiếp, liền nghe được Tang Diên lên tiếng: "Được rồi."
Cô quay đầu.
Tang Diên kéo môi, nhàn nhàn nói: "Tôi hỏi qua tình huống rồi sẽ trả lời em."
***
Tòa nhà thương mại này là do chủ đầu tư của thượng Đô Hoa thành xây đồng thời với các tiểu khu nhà ở bên cạnh.
Bên ngoài tiểu khu là một dãy cửa hàng, đi thêm một chút nữa lại có một khu thương mại lớn. Bên trong khu thương mại có ba tầng, tầng 1 là các cửa hàng nội thất, hai tầng còn lại là siêu thị.
Tầng 2 bán thức ăn, tầng 3 bán đồ dùng hàng ngày.
Tang Diên lấy xe đẩy, hai người trực tiếp lên tầng 3.
Đã khá lâu Ôn Dĩ Phàm không đến siêu thị.
Vừa đẩy xe, Tang Diên vừa ném từng thứ từng thứ vào xe. Nhìn đồ đạc Tang Diên lấy, cô nhận ra chính là những nhãn hiệu trong nhà đang dùng.
Tang Diên mua đồ cực kỳ tùy ý, thiếu cái gì thì lấy cái ấy, thấy nhãn hiệu quen thuộc liền ném vào trong xe. Sẽ không tốn thời gian để so sánh giá cả các mặt hàng.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm và anh phong cách mua đồ hoàn toàn khác nhau.
Trừ thời gian làm việc ra, cô làm chuyện gì cũng chậm rãi từ tốn.
Hơn nữa Ôn Dĩ Phàm từ khi vào đại học đã rất tiết kiệm, vì lúc đó điều kiện kinh tế không tốt lắm. Cho nên chỉ riêng so sánh giá cả, một món hàng cô cũng có thể đứng phân vân tại chỗ đến vài phút.
Hai người cũng vì vậy mà dần dần kéo dài khoảng cách.
Đi ngang qua khu vực bán khăn giấy, Tang Diên liếc mắt, thò tay lấy bọc giấy vệ sinh và khăn giấy ném vào trong xe, rồi sau đó tiếp tục đi về phía trước. Đi khoảng mười bước, anh đột nhiên thấy không đúng lắm, dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Ôn Dĩ Phàm vẫn còn ở vị trí cũ. Cô nghiêm túc nhìn giá cả nhãn hiệu, vừa nhìn về phía số cuộn của mỗi bọc, thoạt nhìn là đang so sánh giữa hai cái xem cái nào rẻ hơn.
Tang Diên đi trở về: "Làm gì vậy chứ?"
"Tính giá cả một chút, " Ôn Dĩ Phàm không ngẩng đầu, thất thần nói, "Đều là bốn lớp. Cái này 20 đồng 10 cuốn, một cuốn 140 gram, cái này 23 đồng 12 cuốn, một cuốn 120 gram. Vậy cái nào có lợi hơn?"
". . ."
Ôn Dĩ Phàm nghĩ mấy con số liền thấy nhức đầu: "Khó tính quá."
Tang Diên hiểu ra, lẳng lặng nhìn cô, trong mắt mang theo mấy phần nghiền ngẫm.
"Cho nên cái này một cuốn là 2 đồng," Cô đang tính, bỗng nhiên dừng lại, "23 chia 12 là bao nhiêu. . ."
Ôn Dĩ Phàm đang định lấy điện thoại ra để tính, Tang Diên liền cho câu trả lời.
"Chừng 1 đồng 9."
"A." Ôn Dĩ Phàm chạm tay vào bọc 12 cuộn giấy vệ sinh, chần chờ nói: "Vậy lấy cái này sao?"
Tang Diên trái lại không hề thúc giục, hạ mắt nhìn cô. Nghe vậy, anh cảm thấy buồn cười, nhỏ đến khó phát hiện mà cong môi: "Lấy, không phải có lợi nhất sao."
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu: "Nhưng cái này chỉ có 120 gram."
Tang Diên: "Vậy lấy mười cuốn."
Ôn Dĩ Phàm không tính ra câu trả lời, cũng không xác định: "Để tôi tính lại."
Tang Diên chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên cười thành tiếng: "Ôn Dĩ Phàm, em đến siêu thị là để tham gia thi đại học à?"
". . ." Ôn Dĩ Phàm nghẹn lời.
"Số điểm này em có thể ở đây tính nửa năm, " Tang Diên lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, cà lơ phất phơ nói: "Gần chín giờ rồi, tôi sợ em phải nộp giấy trắng. Lúc này tôi thay em thi được không?"
Ôn Dĩ Phàm chưa kịp lên tiếng.
Tang Diên hơi nhướng mày, gõ gõ tay lên chồng giấy vệ sinh bên cạnh, thân thiết nói ra đáp án cho cô.
"Mười cuốn là có lợi nhất."
". . ."
Trong khoảng thời gian sau đó.
Mỗi khi Ôn Dĩ Phàm so sánh giá cả hàng hóa, thì tình huống lúc nãy lại lặp lại. Càng về sau, cô dứt khoát không vùng vẫy nữa, trực tiếp giao toàn bộ cho Tang Diên "Thi giùm" .
Hai người mua đồ xong, đến quầy thu ngân tính tiền.
Nhân viên bỏ hàng hóa vào túi cho họ. Đồ không nhiều lắm, chỉ có hai túi, một túi lớn một túi nhỏ. Còn thừa lại hai món đồ lớn quá không thể sắp xếp vào trong túi.
Là giấy vệ sinh và khăn giấy.
Tang Diên xách toàn bộ lên, nhân tiện chỉ huy cô: "Đem trả lại xe đẩy."
"Được." Ôn Dĩ Phàm đem xe đẩy trở về vị trí cũ, cầm ra hai cây dù bên trong xe, sau đó đi trở về trước mặt Tang Diên. Nhìn anh hai tay xách túi lớn túi nhỏ, cô chủ động nói: "Những thứ này để tôi xách cho."
"Em che dù đi." Tang Diên không đưa túi cho cô, chầm chậm bổ sung, "Thay tôi."
". . ."
"Đừng để cho tôi bị tạt ướt."
". . ."
Hai người ra khỏi khu thương mại.
Bên ngoài mưa rơi lớn hơn lúc nãy, nhiệt độ càng về khuya càng lạnh hơn. Xung quanh vắng vẻ, xa xa đèn xe lóe lên nhuộm màu những hạt mưa, tạo thành những vầng sáng lấp lánh trong màn mưa.
Hai người đều mang theo dù đơn, nhưng so ra, thì dù của Tang Diên to hơn một chút.
Ôn Dĩ Phàm mở dù ra, giơ tay lên cao, nghiêng hơn một nửa sang phía Tang Diên. Hai người dựa rất gần, nhưng dù hơi nhỏ, nên hạt mưa vẫn theo cạnh dù đi xuống, nước lạnh tạt vào bả vai cô, thấm vào quần áo.
Không lâu sau.
Tang Diên bỗng nhiên lên tiếng: "Này."
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh: "Ừ?"
"Nghiêng dù qua bên em chút đi." Tang Diên ngạo mạn nói: "Cản trở tầm mắt của tôi."
"Ừ."
Ôn Dĩ Phàm không di chuyển, chỉ giơ tay cao hơn một chút.
Tang Diên: "Nhanh lên đi."
"Được." Cô không thể làm gì khác hơn là chuyển dù sang phía mình.
"Dịch thêm một chút, " Tang Diên lại lên tiếng: "Bản thân cao bao nhiêu cũng không biết sao?"
". . ." Ôn Dĩ Phàm cảm thấy nếu lại dịch sang chút nữa, thì anh cũng tương đương như không che dù. Nhìn anh bị ướt vai phải, cô đề nghị: "Vậy hay là anh che dù đi?"
Tang Diên liếc về cô: "Nghĩ gì vậy?"
"?"
"Nghĩ sao mà chút chuyện này cũng không làm?"
". . ."
Dù sao thì đường về nhà cũng không còn xa.
Ôn Dĩ Phàm không rối rắm chuyện này