Ôn Dĩ Phàm phản bác: "Tôi không sợ ―― "
Đụng phải ánh mắt của Tang Diên, cô phản ứng kịp, nhận ra trong lời nói của anh có chữ "Cũng", dừng lại mấy giây. Cô vô thức muốn giữ chút thể diện cho anh, mạnh mẽ thêm vào câu vừa nói: "―― sao?"
". . ."
Ôn Dĩ Phàm không ngờ Tang Diên lại sợ loại phim này.
Dù sao thì Tang Diên vẫn luôn mang một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, hơn nữa cô nhớ đây không phải là lần đầu tiên Tang Diên xem phim kinh dị trước mặt cô.
Trong ấn tượng của cô, năm lớp mười có một lần vào giờ học thể dục, vì trời mưa như thác đổ nên không thể học ở ngoài trời được. Giáo viên thể dục liền nhắn ủy viên phụ trách bộ môn thông báo cho mọi người trực tiếp ở lại trong lớp tự học, hoặc có thể xem phim.
Lúc ấy máy tính của lớp không lên mạng được, hơn nữa chỉ có một học sinh có chép phim kinh dị trong USB, cho nên không còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng vì đại đa số mọi người không muốn tự học, nên rất ít người từ chối, cuối cùng vẫn quyết định cùng nhau xem phim kinh dị.
Khi đó, Ôn Dĩ Phàm ngồi ở tổ thứ ba dãy bàn kế cuối.
Tang Diên ngồi ở tổ thứ tư bàn cuối, sau cô một hàng, chéo về phía sau so với bàn cô.
Vì Ôn Dĩ Phàm đã xem qua bộ phim kinh dị này rồi, nên cô xem cũng không tập trung, vừa làm đề, lâu lâu lại ngước mắt lên xem phim một chút. Có một lần vừa giương mắt lên, thì vừa vặn đối diện với khuôn mặt quỷ trong phim.
Cùng lúc đó, Ôn Dĩ Phàm nghe được bên cạnh truyền đến tiếng hét lớn.
Cô quay sang nhìn.
Là bạn nam ngồi cùng bàn với Tang Diên.
Hình như bạn học đó bị hình ảnh trong phim dọa sợ, dựa người ra phía sau, nhưng vì động tác quá mạnh, cái ghế sau đó bị xô nghiêng, suýt nữa là ngã xuống. Dưới tình thế cấp bách, cậu ấy bắt được lưng ghế của Tang Diên, muốn ổn định lại.
Nhưng cậu bạn học ấy hơi thừa cân, ngược lại kéo Tang Diên cùng ngã xuống.
Hai người gây ra động tĩnh rất lớn.
Cả lớp đều quay lại nhìn xem.
Tang Diên thần sắc tỉnh táo, dường như mới bị động tĩnh này đánh thức. Tâm trạng của cậu có vẻ không tốt lắm, lông mày nhíu lại, từ dưới đất đứng lên: "Cậu làm gì vậy."
Cậu bạn học kia vẫn còn hoảng hốt: " Con mẹ nó, hù chết tôi."
". . ."
Nghe vậy, Tang Diên nhìn về phía màn hình, vừa vặn nhìn thấy những bóng ma đang bay chập chờn trên màn ảnh. Ánh mắt cậu dừng lại, biểu tình không có nửa điểm biến hóa: "Đây CMN mà cũng dọa được cậu à?"
----------------------------------------
Cho nên lúc đó, Tang Diên là bởi vì sợ mới ngủ mất?
Nghĩ cũng hợp lý.
Vì Tang Diên vỗ vỗ ra hiệu vào chỗ ngồi bên cạnh anh, nên Ôn Dĩ Phàm rất tự nhiên ngồi vào đó.
Bên trong phòng trừ âm thanh từ bộ phim, không còn tiếng động nào khác. Trên người Tang Diên vẫn mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt, trong lúc xem phim, dù phần lớn thời gian là trầm mặc, nhưng cảm giác tồn tại lại cực kỳ mãnh liệt.
Ôn Dĩ Phàm rót một ly nước ấm, tiếp tục xem phim.
Nhưng suy nghĩ lại không thể nào tập trung được.
Một lát sau, Ôn Dĩ Phàm mới nhận ra, cô không ngồi ở chỗ quen thuộc thường ngồi.
Khoảng cách giữa hai người so với thường ngày gần hơn rất nhiều.
Khoảng cách này khiến Ôn Dĩ Phàm mơ hồ nhớ lại, tối nay ở bên ngoài siêu thị, Tang Diên bỗng thình lình xuất hiện sát bên cạnh cô.
Ầm ầm chấn động.
Như bị ngăn cách với tất cả mọi thứ xung quanh.
Giữa cơn mưa lạnh lẽo, trong khoảnh khắc, cả người cô như được bao trùm bởi hơi thở của anh. Cô ngẩng đầu nhìn lại, ở giữa một khoảng mờ mịt, khuôn mặt của Tang Diên lại hiện lên rõ ràng quá đỗi, cô có thể thấy rõ từng sợi lông mi ――
Suy nghĩ của cô bị hành động né người lấy ly nước của Tang Diên cắt ngang.
Khoảng cách trong nháy mắt lại kéo gần thêm chút nữa.
Chẳng biết tại sao, Ôn Dĩ Phàm bỗng cảm thấy khẩn trương. Cô đột ngột đứng bật dậy.
Tang Diên giương mắt.
Không đợi anh cất tiếng hỏi, Ôn Dĩ Phàm cố bình tĩnh nói: "Tôi đi lấy bình sữa chua, anh có muốn uống gì không?"
"À, " Tang Diên thu lại ánh mắt, "Không uống."
Từ tủ lạnh lấy một bình sữa chua vị dâu tây, Ôn Dĩ Phàm quay lại phòng khách.
Tang Diên đang uống nước, ánh mắt không đặt ở TV, dáng vẻ nhàn nhạt như thường ngày. Bước chân Ôn Dĩ Phàm ngừng nửa nhịp, chuyển hướng, như là theo thói quen ngồi về chỗ cô thường ngồi.
Không tiếp tục ngồi bên cạnh anh nữa.
-
Sau khi bộ phim kết thúc, Ôn Dĩ Phàm thuận miệng phát biểu vài câu cảm nghĩ về phim, cũng không cố trấn an anh là đừng sợ vì ngại làm anh tự ái. Cô cầm điện thoại rồi trở về phòng.
Cô lấy quần áo sạch từ tủ quần áo, bất tri bất giác lại thất thần, nghĩ đến bộ phim vừa xem.
Cùng với kết quả tìm kiếm trên điện thoại về Mục Thừa Duẫn.
Ôn Dĩ Phàm động tác hơi ngừng lại, lúc này mới nghĩ đến.
Thấy hơi tình cờ.
Chẳng lẽ tối nay Tang Diên thấy được nội dung tìm kiếm của cô, nên mới cố ý tìm bộ phim này để xem?
Chớp mắt, Ôn Dĩ Phàm cũng hồi tưởng lại lúc Tang Diên tắm xong thì có nhắn tin thoại cho ai đó.
―― "Đề cử một phim kinh dị, để dễ ngủ."
Ôn Dĩ Phàm bừng tỉnh, không suy nghĩ linh tinh nữa.
------------------------------
Sáng sớm hôm sau.
Ôn Dĩ Phàm thay quần áo xong ra đến phòng khách, định chuẩn bị chút gì đó cho bữa sáng. Cô ra bàn trà lấy hộp sữa bột, liếc thấy ghế sofa bên cạnh trống rỗng, tự dưng có cảm giác không quen.
Dựa theo khoảng thời gian từ lúc hai người thuê chung, Ôn Dĩ Phàm có thể đại khái biết được sinh hoạt của anh. Tang Diên làm việc và nghỉ ngơi rất không có quy luật. Anh đi ngủ lúc sớm lúc trễ, có lần còn ngủ vào buổi chiều. Nhưng bất kể có thức khuya bao nhiêu, buổi sáng anh luôn dậy sớm.
Mỗi ngày khi Ôn Dĩ Phàm ra khỏi phòng, là có thể nhìn thấy anh nằm ở ghế sofa, rũ mắt chơi điện thoại.
Trông vừa buồn ngủ lại nhàm chán.
Trước đây có thể vì không ở chung với Vương Lâm Lâm quá lâu, Ôn Dĩ Phàm cũng không có nhiều ấn tượng.
Nhưng lúc này, Ôn Dĩ Phàm nghĩ đến việc chưa đầy một tháng nữa Tang Diên sẽ dời đi, rồi cô sẽ ở chung với bạn cùng phòng mới, tâm trạng cô bỗng nhiên có gì đó khác lạ.
Không thể nói là không vui, nhưng cũng không biết hình dung như thế nào.
Ôn Dĩ Phàm cụp mắt.
Hụt hẫng một chút chắc cũng là bình thường thôi.
Dù sao cũng là ở chung sớm chiều hai tháng rồi.
Có lần đầu tiên này rồi, thì sau này có tách ra với bạn cùng phòng tiếp theo, cô cũng sẽ có kinh nghiệm thích ứng rất nhanh thôi.
Đi đến phòng bếp, Ôn Dĩ Phàm dùng lò nướng vài miếng bánh mì. Trở về bên bàn ăn, cô thấy Tang Diên vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra, hình như mới rửa mặt xong, trên mặt còn dính nước.
Đi ngang qua bàn ăn, Tang Diên quét mắt nhìn bữa sáng của cô.
Ôn Dĩ Phàm ngừng tay, khách sáo hỏi: "Anh muốn ăn sáng không?"
"A." Tang Diên dừng bước lại, rất không khách khí kéo ghế ra ngồi xuống: "Vậy cám ơn."
". . ."
Liếc thấy trước mặt cô có một ly sữa bò, Tang Diên gõ nhẹ lên mặt bàn, giống như đang chọn món ở nhà hàng: "Sữa bò cũng một ly, cám ơn."
Ôn Dĩ Phàm: ". . ."
Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, Ôn Dĩ Phàm nhịn một chút, trở lại bàn trà, dùng nước sôi còn thừa lại pha cho anh một ly sữa. Cô đang định cầm ly lên, Tang Diên cùng lúc đó cũng đứng dậy đi đến cạnh bàn trà, lấy túi bột yến mạch.
Anh vừa cầm túi bột vừa tự mình cầm ly sữa, trở lại bên cạnh bàn ăn.
Ôn Dĩ Phàm ngây ngẩn, đi theo phía sau anh.
Hai người cùng đứng bên bàn ăn.
Ly cũng để sát cạnh nhau.
Ôn Dĩ Phàm ngồi xuống, chú ý thấy Tang Diên vẫn còn đứng, anh dùng muỗng múc bột yến mạch rồi bỏ vào ly cô, sau đó khuấy lên. Cô ngẩng đầu, nhắc nhở: "Anh lộn ly rồi."
Tang Diên ừ một tiếng, như mới chợt nhận ra, lúc này mới bắt đầu lấy bột rồi khuấy vào ly anh.
Cảm giác anh như mới vừa thức dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, Ôn Dĩ Phàm không quá để ý. Cô dùng muỗng khuấy sữa bò, múc bột yến mạch cho vào miệng, suy nghĩ một chút, lại nói: "Anh đã hỏi tình hình sửa chữa nhà chưa?"
"Không nghe điện thoại." Tang Diên lơ đãng nói:"Vài ngày nữa tôi ghé qua xem trực tiếp."
Ôn Dĩ Phàm chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút, cũng không gấp gáp gì.
"Được."
----------------------------------------
Buổi sáng thứ ba.
Ôn Dĩ Phàm ra cửa đi làm, trong thời gian đợi tàu điện ngầm, cô tùy ý quét mắt xem điện thoại, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn Triệu Viện Đông gởi cho cô.
Từ sau hôm cô đến nhà Triệu Viện Đông, bà vẫn kiên nhẫn cố tìm Ôn Dĩ Phàm. Nhưng có thể vì không dám, Triệu Viện Đông vẫn không gọi điện thoại cho cô, chỉ một mực dùng tin nhắn để giải thích.
Ôn Dĩ Phàm không hề trả lời, nhưng đọc nhiều rồi luôn cảm thấy ảnh hưởng tâm trạng, cô dứt khoát cài đặt "Tin tức miễn quấy rầy" .
Vừa vặn tàu điện ngầm đến trạm, Ôn Dĩ Phàm tắt điện thoại, mới vừa ngồi thẳng lên, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, mã vùng hiện lên là số của Nam Vu. Cô ấn nghe, lễ phép lên tiếng chào hỏi: "Xin chào, xin hỏi ngài là?"
"Sương Hàng, là bác gái đây." Đầu kia lập tức truyền đến giọng của Xa Nhạn Cầm, mang theo nụ cười lấy lòng: "Cháu đứa nhỏ này thật là, nếu không phải ngày đó gặp cháu, bác gái còn không biết trong lòng cháu trách bác. Bác đàng hoàng nói một chút, rốt cuộc bác gái cũng nuôi cháu nhiều năm như vậy, hơn nữa cháu cũng là hiểu lầm ―― "
". . ."
Ôn Dĩ Phàm không nghe tiếp, trực tiếp cúp điện thoại, kéo số điện thoại này vào danh sách đen.
Từ khi Ôn Dĩ Phàm đến Nghi Hà học đại học, rồi trở lại Nam Vu làm việc, mấy năm này, cô đã đổi số điện thoại mấy lần. Cũng vì vậy, Xa Nhạn Cầm bên kia đã từ lâu không có phương thức liên lạc của cô.
Cho nên lần này, cũng chỉ có thể là Triệu Viện Đông cho Xa Nhạn Cầm số điện thoại.
Ôn Dĩ Phàm cũng không biết Xa Nhạn Cầm còn ở Nam Vu bao lâu mới trở về Bắc Du, cảm thấy hơi buồn bực. Cô mím môi, rất nhanh liền điều chỉnh xong tâm trạng, cố gắng không để chuyện này trong lòng.
Dù sao thì Nam Vu rộng lớn như vậy, chắc sẽ rất hiếm có cơ hội vô tình gặp mặt.
Hơn nữa, sau khi Ôn Dĩ Phàm trở lại Nam Vu, cũng chưa từng đề cập với Triệu Viện Đông tình trạng gần đây của cô, cũng không nói với bà địa chỉ nhà cùng đơn vị làm việc. Nên khả năng bị bọn họ tìm tới nơi cũng không lớn.
Ôn Dĩ Phàm chỉ xem đây là một đoạn nhạc đệm nhỏ để lướt qua.
Đến chỗ làm, Ôn Dĩ Phàm vừa ngồi