Sau khi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc, Chân Ngọc lại tiến hành phỏng vấn những người đến xem pháo hoa.
Xong việc cả đoàn thu dọn đồ đạc rồi lên đường trở về.
Nghĩ đến chuyện lúc nãy, Ôn Dĩ Phàm vẫn luôn có cảm giác không an tâm, liền lên tiếng gọi Phó Tráng lúc này đang cùng ngồi ghế sau với cô: "Đại Tráng."
Phó Tráng đáp lời: "Dạ."
Ôn Dĩ Phàm vẫn chưa gỡ khẩu trang ra: "Nếu em ở trên đường gặp chị, mà chị đang đeo khẩu trang giống như bây giờ, quần áo cũng mặc một bộ em chưa từng thấy chị mặc."
Cô ngừng một chút, nghiêm túc hỏi: "Em có thể nhận ra chị không?"
"Chỉ đeo khẩu trang thôi, " Phó Tráng nghĩ nghĩ, dáng vẻ nghiêm túc hỏi: "Không che đậy thêm cái gì khác sao? Ví dụ như đeo kính mát hay là đội nón gì đó?"
"Chỉ như bây giờ thôi."
Phó Tráng nói như chuyện hiển nhiên: "Vậy đương nhiên nhận ra được rồi!"
"..."
"Chị Dĩ Phàm. Nói thật nhé, chị là người xinh đẹp nhất em từng được gặp đó." Phó Tráng ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Ngày đầu tiên đi làm, lúc nhìn thấy chị em cứ tưởng là đại minh tinh nào đi lộn chỗ đó."
Chân Ngọc đang ngồi trên ghế phó lái nghe vậy cũng cười nói: "Tiểu Phàm đúng là rất đẹp."
"Chỉ cần nhìn một cái là nhận ra được ngay." Tiễn Vệ Hoa đang ngồi rảnh rỗi cũng vui vẻ tiếp lời, trêu ghẹo cô: "Tiểu Phàm, em có bạn trai chưa? Để hôm nào thầy giới thiệu con trai thầy cho em làm quen nhé!"
Chân Ngọc cười đùa: "Thôi đi anh, con trai anh còn chưa tốt nghiệp tiểu học kìa."
Phó Tráng cũng cợt nhã: "Vậy hay là chị cân nhắc đến em một chút nhé!"
Cũng không vì bọn họ trêu chọc mà bực mình, Ôn Dĩ Phàm cười cười: "Chờ nguyện vọng năm mới của em thực hiện được rồi nói sau."
Phó Tráng ồn ào: "Chị Dĩ Phàm, sao chị nói vậy chứ!"
Nói xong câu này, Phó Tráng xích lại gần cô, nhỏ giọng nói: "Dù sao thì.."
Ôn Dĩ Phàm: "Ừ?"
"Chị, vì hôm nay chị cho em mượn túi sưởi ấm, em quá cảm động đi." Đôi mắt Phó Tráng mở to, dáng vẻ như đang chờ được khen ngợi, "Cho nên lúc em cầu nguyện, em cũng cầu nguyện cho chị luôn."
"Cầu nguyện cho chị cái gì?"
"Em cầu nguyện cho chị sớm có một người bạn trai đối xử cực kỳ tốt với chị." Phó Tráng nắm chặt tay thành quyền: "Điều kiện mọi mặt đều cực kỳ tốt, dáng dấp còn đẹp trai giống như người đàn ông chúng ta gặp hôm nay vậy!"
***
Ôn Dĩ Phàm về đến nhà đã gần hai giờ sáng.
Thức đêm đối với cô là chuyện bình thường như cơm bữa, lúc này cô không cảm thấy buồn ngủ, chỉ là mệt mỏi đến nỗi không muốn nhúc nhích. Cô đổi dép, trực tiếp ngồi ở mép giường, miễn cưỡng xem điện thoại một chút.
Vì trước đó cô gởi tin nhắn chúc mừng trên nhóm bạn bè, nên lúc này điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn chưa đọc.
Vừa trả lời từng tin nhắn, Ôn Dĩ Phàm vừa tiếp tục lướt xuống.
Đọc hết các tin nhắn mới, vẫn không thấy động tĩnh gì từ Tang Diên.
Cô mở lại lịch sử trò chuyện.
Liếc thấy câu "Không vui vẻ cũng được", Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên thấy căng thẳng.
"..."
Lúc ấy cô không cân nhắc quá nhiều, chỉ là muốn đùa một chút để hóa giải bầu không khí, cho nên cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng bây giờ đọc lại, lại có cảm giác khác.
Giống như đang cố ý gây chuyện với anh vậy.
Đối phương rõ ràng không muốn để ý tới cô, Ôn Dĩ Phàm cũng xấu hổ không muốn nói thêm gì nữa. Cô lại mông lung suy nghĩ, nhớ đến đoạn đối thoại tối nay của Tang Diên và em gái Tang Trĩ.
Rồi sau đó, cô lại hồi tưởng chuyện năm học lớp mười.
Khi đó hai người bọn họ thành tích học tập đều không tốt, nằm trong nhóm đội sổ của lớp.
Ôn Dĩ Phàm vốn được tuyển vào trường nhất trung Nam Vu với tư cách là học sinh năng khiếu chuyên ngành múa, vì vậy thành tích các môn tự nhiên của cô không tốt lắm. Còn Tang Diên lại học lệch cực kỳ, trừ toán lý hóa rất giỏi thì những môn khác cậu lại không thèm đụng đến, vì vậy phiếu điểm của cậu cũng khó coi giống như bị chó gặm vậy.
Điểm toán lý hóa thì gần như đạt tuyệt đối, còn những môn khác chỉ được ba mươi bốn mươi điểm.
Mỗi lần thầy cô trả bài kiểm tra, Tang Diên sẽ lấy bài kiểm tra môn lý của cô, vừa xem vừa nhíu mày cười cười.
Nhiều lần như vậy, Ôn Dĩ Phàm dù giỏi nhịn đến đâu cũng không nhịn được nữa: "Tang Diên, cậu xem bài của mình thì có ích gì chứ. Cậu phải tự xem bài của cậu coi sai ở đâu thì mới tiến bộ được."
"Vậy à? Hình như cậu hiểu lầm mình rồi?" Tang Diên nâng mi nhìn cô, đầu ngón tay chỉ chỉ vào một dấu gạch chéo đỏ trên bài thi của cô, cà lơ phất phơ lại thiếu đòn mà nói: "Trên bài kiểm tra của mình không hề có cái hình này nha!"
...
Ôn Dĩ Phàm dừng mạch suy nghĩ, lấy quần áo rồi chuẩn bị đi tắm.
Về việc Tang Diên giả vờ không nhận ra cô, thật ra cô có thể hiểu được nguyên nhân.
Có lẽ trong nháy mắt lúc gặp lại cô, anh nhớ lại chuyện khi còn trẻ lông bông đã từng vì một người không xứng đáng mà làm những chuyện ngu xuẩn, nhớ lại những ngày đen tối trong đời. Chính vì vậy, anh không muốn cùng cô có bất kỳ liên hệ nào nữa.
Giả vờ như không nhận ra cô là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ tới đây.
Ôn Dĩ Phàm thử nhìn từ góc độ của Tang Diên để hiểu những chuyện xảy ra mấy hôm này.
Đối tượng anh đã từng ngưỡng mộ khi xưa đột nhiên xuất hiện ở quán bar của anh, còn gần như đưa ra lời đề nghị khiếm nhã muốn "chơi" với anh.
Cố ý bỏ quên vòng tay để đổi lấy lần thứ hai gặp mặt.
Gởi tin nhắn chúc mừng để lấy cớ nói chuyện.
Cuối cùng còn giả vờ như bị người khác đụng vào, để có tiếp xúc thân thể với anh.
"..."
Cũng không biết lúc này trong đầu anh đã suy diễn đến chuyện gì nữa.
***
Một năm mới cứ như thế lặng lẽ đến.
Ngày Tết Nguyên đán, Chung Tư Kiều gởi cho Ôn Dĩ Phàm tài khoản WeChat của một người bạn học cũ đang làm nghề môi giới nhà đất.
Nhưng dựa theo giá tiền Ôn Dĩ Phàm đưa ra, người bạn này giới thiệu vài căn nhà cho cô, thì hoặc là dạng dãy phòng cho thuê giống như nơi cô đang ở, hoặc là nhà ở khu ngoại ô rất xa trung tâm.
Cuối cùng vẫn là Chung Tư Kiều đề nghị với cô.
Bảo cô có thể tìm người thuê chung.
Bởi vì thuê nhà hai hay ba phòng ngủ rồi chia đều tiền thuê sẽ tiết kiệm hơn rất nhiều.
Ôn Dĩ Phàm đồng ý với đề nghị này, nhưng cũng không biết đi đâu tìm người thuê nhà chung. Gã hàng xóm sát vách kia làm cô bị ám ảnh, ngần ngại không muốn thuê chung nhà với một người xa lạ.
Chỉ muốn tìm một người cùng phái quen biết một chút.
Buổi chiều thứ năm, Ôn Dĩ Phàm từ phòng biên tập đi ra, đến phòng vệ sinh.
Đang rửa tay thì cô nhìn thấy người đồng nghiệp chung tổ Vương Lâm Lâm.
Vương Lâm Lâm làm việc ở tổ chuyên mục《 Truyền đạt 》đã ba năm, lớn hơn cô vài tuổi, ngoại hình và giọng nói đều rất ngọt ngào. Mấy ngày gần Tết cô ấy nghỉ phép, hơn nữa cô ấy thường đi trễ về sớm, Ôn Dĩ Phàm có cảm giác đã rất lâu chưa gặp cô ấy.
Ôn Dĩ Phàm chủ động lên tiếng chào hỏi.
Vương Lâm Lâm nhìn cô trong gương: "Này, Tiểu Phàm, cô dùng son môi màu số mấy vậy? Nhìn đẹp lắm."
Ôn Dĩ Phàm vô thức nói: "Hôm nay tôi không trang điểm, nhưng bình thường tôi dùng màu số —— "
"Ôi!" Không đợi cô nói xong, Vương Lâm Lâm liền cắt ngang lời cô: "Cái gì mà không trang điểm chứ, đều là phụ nữ cô cứ nói thật có sao đâu? Nếu cô hỏi tôi đồ trang điểm gì tôi nhất định sẽ không giấu cô."
Nói xong, cũng không chờ cô đáp lời, Vương Lâm Lâm liền đạp giày cao gót đi khỏi nhà vệ sinh.
Ôn Dĩ Phàm mờ mịt đứng tại chỗ, nhìn gương, rồi sau đó chần chờ lấy tay chà chà lên môi.
"..."
Quả thật cô không đánh