Edit: beyours07
Vạn Tuệ trầm mặc xuống, qua một lúc lâu, đợi đến ca múa trong điện đã chấm dứt, mới nói khẽ."Ta không nghĩ tới ngươi cũng nhìn ra được, đối với vị trí Thái tử phi, cũng không phải là không có dã tâm."
"Oa, tuy là ta không quá thông minh, nhưng cũng không ngốc như thế chứ." Ta không nhịn được một lần nữa lại lặp lại tuyên ngôn của bản thân, ra sức liếc Vạn Tuệ một cái, "Lúc ấy nhìn ra ngươi cũng là người có dã tâm với vị trí Thái tử phi, chỉ sợ chính là Hoàng quý phi rồi."
Hoàng quý phi xưa nay kiêng kị thế lực phía sau ta, năm đó dường như bà ta cảm thấy nếu hai bên đều bất lợi, chọn bên đỡ bất lợi hơn, gả Vạn Tuệ cho Thái tử, dù sao cũng tốt hơn so với đem ta gả cho Thái tử. Cho nên song song với việc tích cực tác hợp Nguyên vương cùng ta, còn gọi Vạn Tuệ đi nói chuyện rất nhiều lần, dường như có ý đồ cổ động nàng lớn mật hơn chút, tranh thủ chiếm tình cảm của Thái tử.
Không biết lúc trước khi bà ta nói chuyện này với Vạn Tuệ, nàng cũng có dã tâm với vị trí Thái tử phi, ngược lại,bị Hoàng quý phi cổ vũ như vậy, nàng càng cẩn thận hơn, trước mặt người khác quả thực cũng không dám nói chuyện với Thái tử.
"Vì sao năm ấy ngươi lại làm phí hoài một con cờ tốt của Quý Phi." Vừa nghĩ đến đây, ta không nhịn được lại hỏi Vạn Tuệ, "Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ hợp tác chặt chẽ cùng Quý Phi, một mặt tác hợp cho Nguyên Vương Hòa ta, một mặt cùng thái tử thân cận."
Nếu nói thẳng ra, ta cũng không có ý định so đo chuyện đó nữa. Nói đi nói lại, năm ấy vẫn là ta có lỗi với hai người bọn họ, một đôi hữu tình tốt đẹp, cuối cùng vẫn không thể nào trở thành gia quyến. Tuy ta đã cố gắng rời đi, nhưng Hoàng thượng vẫn không hề thay đổi ý kiến, hơn nữa còn ngoài dự đoán là, phối Vạn Tuệ với Nguyên vương, còn ta lại gả vào Thiên gia.
Vạn Tuệ cười như không cười nhìn ta, nàng đưa tay ra, hung hăng tóm lấy mặt ta, "Ngươi a, là nên nói ngươi thông minh, hay là nên nói ngươi ngu dốt đây? Nếu ta thực sự dựa vào Hoàng quý phi mà thượng vị, cho dù ta trở thành Thái Tử Phi, thì lại có có ý nghĩa gì?"
Lúc này ta này mới hiểu: Cũng phải, dựa vào Hoàng quý phi mà thượng vị, cho dù có thể thành công vào ở Đông cung, chỉ sợ cũng là cả đời vô sủng. Vương Lang dù sao cũng là Thái tử, cho dù hắn có yêu thích Vạn Tuệ hơn nữa, cũng quyết không dễ dàng tha thứ cho việc nàng câu kết làm bậy cùng kẻ địch lớn nhất của mình.
Ài, quả nhiên so cùng Vạn Tuệ, ta vẫn là cái gì cũng không bằng nàng. Vương Lang thích nàng không thích ta, cũng chẳng có gì kỳ quái.
Ta đau xót nhìn Vạn Tuệ."Xin lỗi, sớm biết thế, đến tuyển tú ta cũng sẽ không đi, đơn giản thành toàn hai người các ngươi, ngươi cũng không cần chịu ủy khuất, còn bị Nguyên vương cự hôn."
Nghĩ đến sự náo nhiệt khi đó ở Tử Cấm thành, cho dù ta là người trong cuộc, cũng vẫn không chịu nổi có chút buồn cười như trước. Nguyên vương trước là theo đuổi ta mà, về sau bị bán phối với Vạn Tuệ, mỗi ngày đều đi Thụy Khánh cung cầu Hoàng thượng, luôn mồm nói, "Nàng tốt như vậy, nhưng con không xứng với nàng."
Tuy người này chẳn mấy khi hiểu được khách khí, nhưng thái độ không nguyện ý cưới Vạn Tuệ, lại làm quá rõ ràng rồi.
Mà ta ư? Mặc dù Hoàng thượng hạ ý chỉ muốn cưới ta làm Thái tử phi, ta vẫn không quan tâm, mỗi ngày phụng dưỡng cha mẹ, trên đường phố cưỡi ngựa chơi xuân, nếu không phải chẳng bao lâu sau cha mẹ lần lượt qua đời, chỉ sợ chưa gả vào Hoàng cung, tiếng hô muốn phế ta cũng đã ầm ầm. Thái độ không nguyện ý gả cho Vương Lang, cũng không biểu hiện quá rõ ràng.
Vạn Tuệ cùng Vương Lang - Một đôi uyên ương khổ, kết quả tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, chính là tâm ý của nhau đều không rõ, sau khi bị mạnh mẽ chia cắt, vẫn còn đeo trên lưng danh tiếng bị cự hôn.
Nói đi nói lại, dường như còn là ta chiếm tiện nghi vậy, trong trò cười này ba người kia đều bị cự tuyệt, cũng chỉ có ta, trước từ chối Nguyên vương sau cự tuyệt Thái tử, người không biết, lại cho là ta tâm cao khí ngạo, phải gả cho một người càng tôn quý hơn Thái tử mới yên.
Vạn Tuệ trừng ta một cái, lại nhìn bên trong điện, tầm mắt của nàng rơi xuống người Nguyên vương trước tiên, sau đó dời tới Thái tử ở bên cạnh, thần sắc khó lường nhìn kỹ Thái tử một lúc lâu, sau đó mới chầm chậm nói, "Tô Thế Noãn, ngươi đúng là."
Đột nhiên nàng lại nhéo mặt ta, hung tợn kéo sang hai bên, "Nói ngươi nhìn không hiểu, nhưng ngươi lại rõ ràng hơn bất cứ người nào, nói ngươi nhìn rõ ràng, ngươi lại hồ đồ hơn bất cứ ai!”
Ta bụm mặt, chần chừ do dự nhìn Vạn Tuệ một cái, trong lòng dường như có pháo hoa, lóe lên rồi lại tắt ngúm.
"Ngươi, ngươi có ý gì chứ." Ta ngập ngừng nói, "Ta cảnh cáo ngươi Mạch Tuệ, giờ ta là Thái tử phi ngươi là Phiên Vương phi, ngươi cũng đừng lại nâng cái giá tỷ tỷ, vẫn cứ ức hiếp giáo huấn ta... Ôi!"
Nàng lại không thèm kéo mặt ta, mà sạch sẽ lưu loát cốc đầu ta một cái.
"Chuyện năm ấy ta có ý với vị trí Thái tử phi này, cũng không có gì đáng nói." Vạn Tuệ ôm tay, dựa vào lan can, lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng ở chân trời, "Lúc ở hồ Thái Dịch, ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, muốn làm và phải làm, vẫn luôn không giống nhau!”
Nàng lộ ra một nụ cười dịu dàng với ta, cười đến lưng ta run lên.
"Ngươi nói, nếu lấy thủ đoạn của ta, nếu thật là ta muốn làm vợ Vương Lang, còn đến phiên ngươi Tô Thế Noãn vòng quanh bên cạnh hắn sao? Đến tâm ý của ta cũng không hiểu, nên đánh!"
Mắt thấy bàn tay trắng toát kia vừa rút ra định đánh ta, ta nhanh chóng nhảy dựng lên trốn đến trong góc, phản bác, "Ta làm sao biết được tâm ý của ngươi, ai hiểu được ngươi cùng Vương Lang hai người đang chơi trò gì. Suốt ngày tình chàng ý thiếp, gặp mặt, giống như từ ánh mắt muốn vươn tay ra nắm chặt vậy..."
Nhưng mà đáy lòng ta cuối cùng vẫn có cảm giác dễ chịu.
Hóa ra năm ấy, không phải ta chia rẽ một đôi tình nhân, Vạn Tuệ đối với Vương Lang, thực ra là vô tình... Chẳng qua chỉ là bản thân Vương Lang đơn phương tương tư thôi.
"Ngươi còn nói!" Vạn Tuệ liếc nhìn vào trong phòng một cái, hình như muốn khẳng định không ai đang chú ý tới chúng ta mới yên lòng, đưa tay muốn nhéo ta, "Ba năm không bị ta đánh, ngươi lại đắc ý rồi hả? Còn dám cãi lại, nói lung tung về ta..."
Cuối cùng ở trước mặt công công ta, Vạn Tuệ cũng không dám quá đáng, nàng ép ta vào trong góc, hung hăng nhéo nhéo thịt mềm trên eo ta. Sau khi tạm thời buông tha ta, vẫn oán hận nói, "Đoán lâu như vậy, đoán ngươi vì cái gì cùng ta trở nên xa lạ. Tuyệt đối không thể tưởng được là vì việc này, nếu mà nói như thế này, chuyện giữa ngươi cùng Nguyên vương cũng từng có hôn ước thì sao, ngươi thấy ta lúc đó có không hề quan tâm ngươi sao?"
"Nhưng không giống nhau." Ta vừa xoa eo, vừa nói không cho là đúng "Ta từ nhỏ đã thích Vương Lang, đây là ai
nấy đều thấy, Mạch Tuệ Nhi, chẳng lẽ ngươi từ nhỏ cũng thích Vương Anh? Không thích chứ gì, chúng ta chẳng có gì đáng so sánh.”
Vạn Tuệ đảo đảo ánh mắt, không trả lời, nàng lại sờ sờ đầu ta, đột nhiên cảm thán nói, "Vương Lang cũng thật là vất vả, cưới ai không cưới, lại cưới ngươi."
Cho dù bản thân ta trong bụng cũng hay cho là như vậy, nhưng trên mặt mũi lại vẫn là quyết không thể thừa nhận, ta kho khan một tiếng, điềm nhiên nói, "Ai thèm chứ, cũng không phải ta vội vàng phải gả cho hắn, ai vất vả ai không vất vả, còn chưa chắc chắn đâu.”
Vừa nói, ta vừa không nhịn được kéo cánh tay Vạn Tuệ, hạnh phúc cọ cọ bờ vai nàng, Vạn Tuệ ghét bỏ mà rút tay ra, lườm ta một cái, nói "Để làm gì, vừa mới nói xong xuôi, ngươi coi là hai chúng ta hòa hảo rồi hả? Hứ, nào có dễ dàng như vậy, ta cũng phải giận ngươi, đủ ba năm!"
Ta thật sự là nghĩ mãi không ra, toàn thân nàng trên dưới, cuối cùng là có điểm nào liên quan tới bốn chứ tiểu thư khuê các này? Dựa vào cái gì đám người trong cung trên dưới đều cho rằng nàng càng có khí chất mẫu nghi thiên hạ hơn ta?
Nếu nói chuyện năm đó, đối Vạn Tuệ mà nói, chỉ là một hồi hiểu lầm, nói như vậy tới cùng vẫn là ta đuối lý...
Ta đang định lại bồi tội với Vạn Tuệ, bỗng nhiên lại cảm thấy được có phần không đúng.
Đáng chết, thật sự là thiếu chút nữa bị nàng lừa rồi.
Cho dù Vạn Tuệ không thích Thái tử đi nưã, lúc ấy nàng một lòng một dạ muốn cạnh tranh cùng ta, chuyện này tổng không thể giả được, cho dù là ta lòng dạ hẹp hòi thì làm sao, bạn tâm giao của ta muốn cùng ta cướp đoạt nam nhân, lại vẫn không cho phép ta tức giận sao?
Vốn định lại giương thương múa kiếm cùng Vạn Tuệ vài câu, nhưng lại cảm thấy không so được với nàng, liền đơn giản bỏ qua mũi nhọn, tìm chiến trường khác."Nếu ngươi nguyện ý cùng ta tuyệt giao ba năm, Tô Thế Noãn ta há lại sợ ngươi!"
Ta ngẩng đầu cao cao, làm ra vẻ kiêu căng.
Ý tứ bên trong, đương nhiên Vạn Tuệ hẳn không phải không nghe rõ: Năm ấy ta cùng nàng ước định, mặc dù hiện tại hai chúng ta đều coi là thật, nhưng chung quy có một ngày, Vương Lang sẽ đăng cơ làm đế, chấp chưởng thiên hạ, đến lúc đó địa vị ta cao nàng thấp, cuối cùng là ước định này có tính hay không, chính là xem tâm tình của ta rồi.
Cho nên nàng cũng sốt ruột như vậy, nhất định phải cùng ta giải trừ hiểu lầm có quan hệ tốt, miễn cho tương lai lúc muốn dùng ta, ta keo kiệt không chìa tay giúp đỡ. Nếu là lại đoạn tuyệt ba năm, chờ đến khi ta lên, Vạn Tuệ đợi không được.
Nữ nhân Vạn thị này, cũng thật là hỉ nộ vô thường, ta làm nàng mất mặt như vậy, ngược lại nàng vẫn cười rộ lên, trong giọng nói có một tia tán thưởng."Cuối cùng là thông minh hơn một chút so với ba năm trước, cũng không hơi hù dọa là đã khiến ngươi hoang mang lo sợ."
Nàng lại chủ động kéo cánh tay ta, cười nói, "Được, không tuyệt giao, không tuyệt giao, ta còn trông cậy vào ngươi ở thời điểm mấu chốt, có thể đứng ra nói một hai câu vì cái tên Vương Anh đại ngốc nghếch kia”
Ta nhìn theo của ánh mắt nàng, cùng nhìn vào trong điện, nhìn về phía Nguyên vương ở trong điện.
Nguyên vương ngồi bên cạnh Vương Lang, hai người vừa mới đều nhảy múa, trên mặt đều ửng đỏ.
Chỉ là màu đỏ này của Vương Lãng, là màu đỏ ướt át, là tình. Màu đỏ phong lưu bát ngát…
Mà màu đỏ của Nguyên vương ấy mà...
Ta xem ta vẫn là không nên nói hắn.
Ta tham lam nhìn Vương Lang đủ rồi, không nhịn được lại nhìn Vạn Tuệ.
Ánh mắt Vạn thị, là cực kỳ chuyên chú, chỉ đảo quanh trên người Vương Anh, hỉ nộ biến hóa trên mặt nàng, lúc ngọt lúc đắng, đúng là khó mà có lúc nàng biểu hiện cảm xúc ở trên mặt.
Đột nhiên, ta có một suy đoán đáng sợ.
Nhìn bộ dạng này của Vạn Tuệ, nàng, không phải là nàng thật là thích anh chàng lỗ mãng Vương Anh này chứ?
Từ nhỏ đến lớn, nàng có từng có biểu hiện một chút đặc biệt đối với Vương Anh sao? Dường như một chút cũng không có! Mặc dù ta cùng nàng không thân mật tới mức tâm sự, nhưng dù sao cũng qua lại cực kỳ thường xuyên, nếu nàng thực sự có vài phần vừa ý đối với Vương Anh như thế, thì cho dù như thế nào, cũng không thể gạt được ta...
Vạn Tuệ cảm giác được ánh mắt của ta, hình như nàng có phần luống cuống.
"Làm cái gì." Nàng nói không được tự nhiên, "Đều nói chuyện sắp nửa canh giờ chuyện rồi, cũng phải trở về."
Ta ừ lại vài tiếng, vẫn nhìn nàng chằm chằm không rời, vừa nhìn nàng, vừa thăm dò nhìn Vương Anh."Mạch Tuệ Nhi, không phải là ngươi..."
Lần này, Mạch Tuệ Nhi dường như thật sự có vài phần kích động rồi.
Thậm chí còn khó có được khiến nàng dậm chân, "Tô Thế Noãn ta nói cho ngươi - - a!"
Cũng không biết là do vận khí chúng ta không tốt, hay là cái sân khấu ở Bồng Lai Các này thật sự là quá ít người qua lại, hai chúng ta ở trên này đi qua đi lại, liếc mắt đưa tình, mà lại khiến chỗ sân khấu sau núi giả này lắc lư, hai người chúng ta đều không lưu ý, Mạch Tuệ Nhi đuổi theo ta đến trong góc, rồi cùng ta đứng nói chuyện ở góc ngoài cùng của sân khấu lâu như vậy, lại thêm lần dậm chân này nữa, sân khấu này bắt đầu lung lay theo chiều hướng xấu, cho dù là với sự bình tĩnh của Mạch Tuệ Nhi, cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, thở cũng nhẹ hẳn.
Ta lại càng kém hơn Mạch Tuệ Nhi, sân khấu này vừa lắc một cái, làm ta hoảng hốt vô cùng, miễn cưỡng mới bình tĩnh được, thúc giục Vạn Tuệ, "Mau, chúng ta tranh thủ lúc những thứ này chưa - - sập a a a a!"
Thật sự là nói cái gì tới cái đó, chữ sập còn chưa nói xong, tấm ván gỗ đã vỡ toang, bậc thang nhỏ nối sân khấu và căn phòng bên trong đứt đoạn, sân khấu rộng rãi này cũng bị ảnh hưởng, ầm ầm nghiêng ra bên ngoài.