Edit: Thu Lệ
So với Mạch Tuệ Nhi thì thân thủ của ta còn linh hoạt hơn nhiều lắm: Chuyện đánh ngựa chơi xuân cũng là một kỹ thuật sống, cưỡi ngựa không được tốt, rất dễ biến thành bị ngựa kéo chạy loạn khắp nơi.
Vì vậy trong lúc Mạch Tuệ Nhi vẫn còn la hét sợ hãi, ta đã lôi kéo nàng trốn thoát khỏi cột gỗ đang đổ xuống, tránh cho hai chúng ta bị cây cột này nện vào trong hồ Thái Dịch, đè thẳng xuống đáy hồ làm mồi cho cá.
Tuy rằng thân thủ ta linh hoạt, nhưng không phải Võ Lâm Cao Thủ gì đó, tuy trốn thoát được cây cột, nhưng hai người xen kẻ nhau như vậy đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để trốn vào phòng, chỉ nghe chung quanh hỗn loạn một hồi, sân phơi đã bắt đầu xiêu vẹo, cả Bồng Lai Các nối tiếp phía dưới cây cột gỗ cũng từ từ mà đổ về phía hồ Thái Dịch.
Động tĩnh lớn như vậy, dĩ nhiên cũng đã kinh động đến mọi người trong Bồng Lai Các, rốt cuộc công công ta cũng không cười nữa, mà mặt mày nghiêm túc hô to cái gì đó, đám người Vương Lang, Vương Anh, Vương Lung rối rít xông lên, ngay cả Khuất Quý Nhân và Hoàng Quý Phi d/đ;l;q"d cũng chen chúc về phía chúng ta, hoặc là lớn tiếng kêu gọi, hoặc là mở cửa sổ ra muốn với lấy chúng ta: Trong lúc cấp bách ta còn bắt được một tiểu cung nhân len lén nhét ly rượu bạc vào trong tay áo của mình. —— Hắc! Nhìn nhãn lực của ta này!
Có lẽ là do quá khẩn trương, nên ta cảm thấy thời gian lúc này quả thật rất chậm, ngay trong nháy mắt này, chẳng những thu hết tất cả phản ứng của mọi người vào mắt, mà thậm chí ta còn quan sát chung quanh, tìm kiếm con đường thoát thân. Ta nghĩ sẽ nhảy xuống nước, bây giờ thời tiết nóng nực, nước trong hồ Thái Dịch cũng rất mát mẻ, cũng không biết rơi xuống hồ cùng cây cọc gỗ to này, cuối cùng ta còn có thể di chuyển hay không, còn có Mạch Tuệ Nhi nữa, nàng biết bơi sao...
Trong lúc đang nghĩ như vậy, tiếng la của Vương Lang đột nhiên truyền đến bên cạnh ta, hắn đang hô to, "Nhảy xuống! Nhảy liền ngay lập tức!"
Sau đó bên cạnh lại có một cơn gió mạnh thổi qua, giọng nói của Mạch Tuệ Nhi chợt dừng lại, lại có người hô to, "Tránh ra! Mau bảo bọn họ tránh ra!"
Ta bỗng nhiên hiểu được: Mới vừa rồi là Vương Anh tới cứu Mạch Tuệ Nhi về.
Ta khinh, lúc ấy luôn miệng nói không xứng với Vạn Tuệ, cái gì hắn muốn làm thái tử ta muốn làm thái tử phi, chúng ta vừa đúng hợp thành một đôi. Đến thời khắc quan trọng, còn không phải nữ nhân mình cùng ngủ quan trọng hơn sao.
Sân phơi càng ngày càng muốn đổ ra, sau khi Vương Anh ôm Vạn Tuệ nhảy vào Bồng Lai Các, lại muốn vận khí nhảy trở lại cứu ta, khoảng cách này cũng đã là ba bốn trượng, hắn thử một chút lại lắc đầu lui trở lại, ta thành thật đứng sát vào lằn ranh của sân phơi, không hề quan tâm đến những người sau lưng đang ồn ào và rống to nữa, xoay người hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm mặt nước, ngưng thần chuẩn bị.
Vương Lang và Vương Anh không giống nhau, hắn hoàn toàn không có võ công, trông cậy vào hắn sẽ nhảy qua tới cứu ta nhất định là không thể nào, trong hậu cung cũng không có cái gì mà thị vệ người mang tuyệt kỷ sẵn sàng anh hùng cứu mỹ nhân bất cứ lúc nào, càng khỏi nói cái gì thái giám cao nhân, nếu có người như vậy tồn tại, thứ nhất công công ta d/đ;l;q"d sẽ ngủ không ngon giấc: Ông sẽ lo lắng những người này thừa dịp đêm tối tới giết mình. Cho nên ta vẫn phải dựa vào chính mình đi tìm đường sống, thay vì nghe người ta thất chủy bát thiệt, chi bằng phát động tinh thần, tìm kiếm cơ hội sống sót.
Sân phơi này vốn được dùng ba cọc gỗ lớn cố định trên núi giả, cùng phần quan trọng của Bồng Lai Các chủ yếu là dựa vào bậc thang và một số cọc gỗ nối tiếp nhau, bây giờ sau khi bậc thang gảy lìa, cả phần đài cũng không dựng thẳng xuống sườn núi nữa, mà là có khuynh hướng đổ ra giữa hồ, khoảng cách giữa ta và mặt nước cũng càng ngày càng gần, từ lúc cao đến bốn năm người, đến bây giờ dần dần chỉ còn cao ngang người ——
Đến lúc rồi!
Ta quay đầu lại liếc mắt nhìn, thu lại những gương mặt đang gấp gáp vào trong trí nhớ, sau đó lại dò xét một vòng —— vậy mà lại không tìm được Vương Lang.
Lại nói, mới vừa rồi ta cũng không nghe được tiếng động của hắn, ngoại trừ bảo ta nhảy xuống ra, hắn gần như không nói một câu nào nữa.
Nương nó, nói không chừng lần này lão nương không còn sống được nữa, vào lúc này hắn còn muốn mất tích?
Lại nhìn về phía Vạn Tuệ một cái, xác định nàng đứng một mình bên đài, bên cạnh cũng không có tung tích của Vương Lang, ta mới hơi yên tâm lại, ít nhất Vương Lang không có không để ý sống chết của ta, vào lúc này còn đi lấy lòng Vạn Tuệ.
Nếu như hắn dám can đảm không có lương tâm đến nước này, ta chính là thành quỷ cũng muốn trở về hù chết hắn!
Mắt thấy mặt nước càng ngày càng gần, ta cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa, hít sâu một hơi, sử dụng toàn bộ sức mạnh, tung người nhảy một cái lên không trung rơi xuống giữa hồ, cố gắng hết sức cách xa sân phơi.
Tuy rằng bây giờ là giữa hè, nhưng nước trong hồ Thái Dịch chẳng những rất lạnh, mà lại còn rất bẩn, lần này ta dùng sức không nhỏ, vào nước rất sâu, chẳng những bị mặt nước làm đau cả người, thậm chí còn thiếu chút nữa bị mấy cây Thủy Tảo cuốn lấy chân, tối nay ánh trăng lại không được sáng, ta vuốt nước đen, thật vất vả mới kéo thủy tảo dưới d/đ;l;q"d đáy hồ ra, lúc này mới nổi lên mặt nước, hít thở từng ngụm từng ngụm, cố gắng bơi ra xa: Ta đã từng nhìn thấy thuyền bị đắm, khi một vật nặng nào đó bị chìm xuống, rất dễ dàng mang theo nước xoáy, nếu không bơi ra xa một chút, rất dễ dàng bị cuốn vào dòng nước xoáy, đến lúc đó còn có thể nổi lên được hay không cũng là chuyện khó nói.
Quả nhiên, giữa tiếng kinh hô ở nơi xa, sau lưng truyền đến một tiếng nặng nề, tiếp đó ta liền cảm thấy mình làm một chuyện rất thú vị —— ta luống cuống tay chân, huơ tay múa chân bơi về phía trước, nhưng bơi thật lâu, vần còn dậm chân tại chỗ.
Tuy rằng lúc ta còn nhỏ cũng thường đánh ngựa chơi xuân, nhưng kể từ khi vào cung làm thái tử phi, nhiều nhất là mỗi ngày từ Đông cung đến Thụy Khánh cung để thỉnh an, cứ như thế mãi, rất nhanh đã cảm thấy lực bất tòng tâm, lực hấp dẫn sau lưng cũng dần dần càng ngày càng mạnh, ngay cả những tiếng kêu bên Bồng Lai Các cũng đều nghe không rõ nữa.
Tuy rằng ta vẫn luôn thường hay nghĩ, nếu như làm tiếp mấy năm thái tử phi, nói không chừng ta cũng sẽ thành anh niên mất sớm như cô cô ta. Nhưng dù thế nào ta cũng không nghĩ tới, ta sẽ chết bằng phương thức như thế này.
Cái này cũng không tránh khỏi quá xui xẻo đi chứ, sau khi xuống dưới đó, làm thế nào đối mặt với cha nương? Thật xin lỗi vì đã không nghe lời của Vương Anh, vẫn cứ không chịu gả cho hắn, vậy nên tối nay, khi sân phơi lâu năm không tu sửa của Bồng Lai Các sụp xuống thì hắn cứu Vạn Tuệ trước, tuy rằng ta ra sức nhảy cầu, nhưng bởi vì hơn một năm nay quá lười biếng, thể lực không chống đỡ nổi, cuối cùng vẫn còn bị nước xoáy kéo xuống đáy, chết chìm bỏ mình...
Tuy nói cả đời ta không mang được bao nhiêu quang minh đến cho Tô gia, nhưng ít ra cũng không thể bị chết uất ức biệt khuất như vậy, khiến cho tổ tông hổ thẹn!
Ta vội vàng sốc lại tinh thần, nhanh chóng quấy mặt nước, muốn đổi lại phương hướng khác, bơi về phía bên hồ. Hơn nữa gửi hy vọng vào Bồng Lai Các, ít nhất có hai ba người thông minh, biết làm một cái
thuyền nhỏ tới cứu ta, nếu như trong lúc nhất thời không tìm được thuyền thì hai người nhảy xuống cũng được.
Ngay vào lúc này, đầu mới vừa nhô lên khỏi mặt nước, ta đã nghe được tiếng động ồn ào, một luồng ánh sáng màu vàng nhạt từ xa chiếu lên người ta, cùng với nó còn có giọng nói lo lắng của Vương Lang. "Tô Thế Noãn! Bơi lên phía trước một chút nữa!"
Là Vương Lang! Hắn tới cứu ta rồi!
Thời khắc mấu chốt, cũng chỉ có hắn là đáng tin!
Ngay lập tức, ta phấn chấn tinh thần, ra sức bơi về phía Vương Lang, chỉ cảm thấy lực hấp dẫn sau lưng từ từ chậm lại, dứt khoát dừng lại lơ lửng trong nước, chờ Vương Lang tới cứu ta.
Kết quả, vừa không động, Vương Lang ngược lại bối rối, ta nghe hắn thúc giục người trên thuyền, "Tam ca, mau dao động một chút!" Vừa gọi ta, "Tô Thế Noãn, nàng đừng đứng yên! Mau bơi tới đây!"
Lời của hắn buộc quá chặt chẽ, gần như muốn gãy lìa. Ta chợt hiểu được: Rất có thể theo hắn là ta giãy giụa không có kết quả nên hết sức bỏ mình.
Ta vội ngẩng đầu lên nói với Vương Lang, "Ta còn chưa chết đâu!"
Lại oán giận hắn, "Chàng cũng không đây xuống cứu ta!"
Trong giọng nói của Vương Lang lại thêm vài phần bất đắc dĩ, "Ta xuống nước rồi ai đốt đèn chiếu cho nàng?" Vừa nói, thuyền nhỏ càng ngày càng gần, ta đây mới phát hiện thì ra trên thuyền chỉ có hai người, Vương Anh ở đuôi thuyền, Vương Lang ở đầu thuyền giơ cao một đèn lồng bao giấy dai màu vàng nhạt tìm ta.
Giữa bóng tối bao trùm, bóng dáng của hắn thật sự có vài phần cao lớn. Ta không khỏi bật cười, "Dù sao chuyện gì chàng cũng đều có lý cả!"
Vương Anh chèo thuyền thật nhanh, lại còn có lòng rảnh rỗi phụ họa ta, "Đúng vậy, Lục đệ nên xuống nước tìm ngươi, sau đó hai người các ngươi cùng nhau chết đuối trong hồ là tốt nhất —— không có đèn, trong một khoảng tối đen này ngươi trông cậy vào ta tìm được hai người các ngươi? Không bằng trực tiếp chết đuối luôn cho rồi."
... Nhìn xem, đây chính là Vương Anh, khi tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết hắn muốn làm thái tử, hắn còn có thể tùy tiện nói ra lời như thế. Muốn để ta và Vương Lang chết đuối trong hồ Thái Dịch.
Ta hết sức im lặng, định không để ý tới hắn, chẳng qua là kêu lên, "Vương Lang, ta ở chỗ này, mau chèo qua bên đây."
Vừa nói, vừa ra sức bơi về phía mũi thuyền.
Vương Lang lại chợt gọi ta, "Tiểu Noãn, đừng bơi về phía mũi thuyền, nếu không nàng sẽ —— "
Lời hắn còn chưa nói xong, ta chỉ cảm thấy đầu đụng phải thứ gì đó, vành tai ong ong, khiến đầu óc xoay vòng vòng...
Sau đó, một đôi tay kiên cố bắt được bả vai của ta, vớt ta lên một chỗ lung la lay. Vương Lang ôm lấy ta thật chặt, thậm chí thân thể của hắn có hơi run rẩy.
Ta vừa thở dốc, đáy lòng vừa nổi lên cảm xúc xa lạ, hình như tâm trạng này đã lâu rồi không cảm nhận được...
Sau đó Vương Lang lại nói tiếp bên tai ta, "Nếu không, nàng sẽ đụng vào mũi thuyền."
Ta chỉ kịp liếc hắn một cái, liền lọt vào giữa khoảng đen tối ngọt ngào.
#
Chờ đến khi... ta tỉnh lại, đã là sau nửa đêm rồi. Ngọn đèn dầu bên cạnh bàn lờ mờ chiếu lên đồng hồ báo giờ, ta híp mắt cẩn thận nhìn một chút, phát hiện kim chỉ giờ đã chỉ đến khắc thứ ba.
Mới vừa động đã cảm thấy trán đau nhức, đưa tay xoa bóp một cái, phát hiện nơi đó đã sưng lên một cục u lớn: Nghĩ đến là lễ vật để lại do đụng vào mui thuyền.
Nghĩ đến tối nay Tô Thế Noãn ta trước thì bị Mạch Tuệ Nhi bức cung, sau lại bị độc tay của nàng, thắt lưng bị bấm vài cái, tiếp đó đang ở trên sân phơi thì bị hoảng sợ, sau đó nữa là rơi xuống nước cầu sinh, trong trận sóng to gió lớn này cũng không bị thương chút nào, cuối cùng trước khi được cứu lên, trán còn bị như vậy, đã cảm thấy thật sự là... không cam lòng.
Trong thời gian giãy giụa trong hồ, tuy rằng không uống mấy ngụm nước, nhưng lần này, ta thật sự rất muốn đến tịnh phòng(nhà xí) một chút. Kết quả mới vừa động, người bên cạnh đã tỉnh lại.
Dầu gì Vương Lang cũng coi như có chút lương tâm, tuy hắn không nằm ngủ ở mép giường, tỏ vẻ hắn trông nom ta ân cần. Nhưng ít ra vẫn tìm một chỗ ngồi bên cạnh ta, không để cho khi ta...tỉnh lại sẽ không tìm được người.
"Tiểu Noãn?" Trong lời nói của hắn còn có chút mơ hồ, "Như thế nào, đầu có còn đau không?"
"Khá tốt." Ta xoa trán nói, "Thái y nói như thế nào?"
"Tối nay mấy lão thái y cũng không làm gì, Quân thái y tới bắt mạch bốc thuốc cho nàng." Thái tử ho khan một tiếng, trong lời nói hình như có chút vui vẻ, "Hắn nói nàng cường tráng như bò, trừ cục u này, thì không có chuyện gì lớn, chỉ là cục u này không qua mấy ngày nữa sẽ tốt lên."
... Ghê tởm, ta và Quân thái y không thù không oán, thậm chí còn rất giúp đỡ hắn, vậy mà hắn lại báo đáp ta như vậy? Nói ta cường tráng như bò?
Ta lập tức có quyết định, lần tới không để hắn bắt mạch cho Trịnh Bảo Lâm nữa.
"Vậy thì tốt." Ta muốn lật qua Vương Lang xuống đất, Vương Lang lại ngăn ta lại.
"Nàng hãy nằm nghỉ ngơi đi." Vị đại gia này cũng hiếm khi có lòng hăng hái hầu hạ ta, "Là muốn uống nước hay là muốn ăn cái gì? Ta lấy cho nàng."
"Ta..." Ta ngập ngừng. "Ta muốn..."
"Cái gì?" Vương Lang đã bắt đầu vội vội vàng vàng muốn xuống giường mang giày rồi.
"Ta muốn đi tịnh phòng! Chàng hãy mau lấy tịnh phòng đến đây cho ta đi." Ta tức giận nói.
Động tác của Vương Lang bỗng chốc dừng lại.
Hắn chợt cười ha ha, hiếm khi hiện ra chút cởi mở, lại đến gần ôm lấy ta, đưa chóp mũi lên đỉnh đầu của ta, thân mật cạ cạ.
"Cũng may là nàng không sao." Hắn thấp giọng nói.
Trong lời nói còn toát ra chút xíu sợ hãi.
Trái tim ta không khỏi lay động, chỉ cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào vừa khổ sở, tất cả ngôn ngữ đều hợp thành một dòng chảy nóng, xông thẳng xuống bụng...
"Vương Lang." Ta khẩn trường giằng co."Ta, ta không nhịn nổi, trở lại rồi hãy ôm, để cho ta đi tịnh phòng cái đã..."
Vì vậy ta nhanh chóng vọt vào tịnh phòng trong tiếng cười của Vương Lang.