Trong chớp mắt môi chạm môi, Hà Dung An mở to hai mắt, tầm nhìn mờ đi, mọi phản ứng đều trở nên chậm chạp.
Sự thân mật của Hàn Chu vừa ngốc nghếch lại vừa trúc trắc, hắn ngậm lấy môi cậu, từ từ duỗi lưỡi liếm liếm. Hà Dung An bừng tỉnh, dùng lực muốn đẩy Hàn Chu ra, nhưng vừa đẩy được một cái hắn đã chụp lấy bờ vai cậu đè lên tường, ấn mạnh, như mãnh thú bắt mồi, không cho chạy trốn.
Hà Dung An nói không rõ lời: “… Anh làm gì vậy – á!”.
Hàn Chu hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cậu, rồi dời xuống môi. Hà Dung An cắn hắn một cái, Hàn Chu chẳng thèm để ý, lại còn nắm cằm cậu hôn sâu hơn.
Hai người đều chưa từng hôn ai, vừa ngây ngô vừa lỗ mãng. Hà Dung An chỉ thấy Hàn Chu hung ác quá, cậu thở không nổi. Nước xối xả khiến hai người ướt nhẹp, lại như đổ thêm dầu vào lửa, chỉ thấy khô nóng không chịu được.
Gần như nghẹt thở, Hàn Chu mới miễn cưỡng lùi lại, giọng khàn khàn trầm thấp gọi tên Hà Dung An.
Hai má Hà Dung An hồng rực, nhìn khuôn mặt sắc nét của Hàn Chu, nước chảy dọc theo những đường nét rõ ràng xuống cằm hắn. Một đôi mắt mở trừng trừng, vừa thâm trầm vừa hung ác, cực kì mang tính xâm lược.
Hàn Chu gọi: “An An”.
Cột sống Hà Dung An chợt tê dại, ngơ ngẩn. Lần thứ hai Hàn Chu cúi đầu xuống hôn, cậu đẩy vai hắn chống cự, ôm cổ Hàn Chu mà cắn.
Hàn Chu đưa đầu lưỡi ra cho cậu cắn, cũng để mặc cậu cắn môi mình. Hắn cách lớp áo ba lỗ mỏng manh mà sờ lồng ngực của thiếu niên, những chiếc xương sườn, đầu ngực nho nhỏ.
Hơi thở hai người đều trở nên gấp