Nụ hôn kia ập đến quá đột ngột, qua rất lâu Hà Dung An mới ngẫm lại. Cậu nhớ tới khoảnh khắc ý loạn tình mê dưới làn nước, vẫn có mấy phần không tin nổi, xoa xoa hai má đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt Hàn Chu.
Nhưng Hàn Chu lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giữa hai người có thêm một tầng mờ ám như có như không, đầy ngượng ngùng, mỗi khi chạm mắt Hà Dung An sẽ không nhịn được mà quay đi.
Đêm đã khuya, Hàn Chu ngồi trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hà Dung An lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được, cậu hơi động đậy là sợi xích trên chân lại vang rầm rầm.
Hàn Chu mở mắt ra, nhấc chân đạp lên sợi xích sắt, nói: “Ngủ đi”.
Hà Dung An do dự một chút rồi hỏi hắn: “Anh có muốn lên giường ngủ không?”.
Ánh mắt Hàn Chu rơi trên gương mặt cậu, Hà Dung An làu bàu: “Làm gì có ai ngồi ngủ bao giờ?”.
Hắn nhìn cậu một chốc, rồi chậm rãi cởi giày, trèo lên nằm cạnh cậu. Hàn Chu nằm cứng ngắc, chân dài tay dài, đè lên cả sợi xích dài lạnh lẽo.
Hà Dung An vốn đang rất hồi hộp, nhưng nhìn tư thế ngủ trúc trắc của Hàn Chu bèn bật cười. Cậu nằm sấp, gối cằm lên tay mình, nói: “Tôi chưa thấy ai đi ngủ mà như đang chịu cực hình thế này bao giờ đâu đấy”.
Hàn Chu không lên tiếng.
Hà Dung An đá đá bắp đùi hắn, hỏi: “Sao mà anh ngồi ngủ được?”.
Hàn Chu đáp: “Được chứ”.
Hắn chần chờ chốc lát, mới nhẹ giọng nói: “Ngồi ngủ thì sẽ không nằm mơ”.
Trong phòng lặng im, khắp nơi yên tĩnh, đèn cũng tắt cả, chỉ có tia sáng yếu ớt rọi vào qua song cửa sổ.
Hai người đều từ từ thả lỏng, Hà Dung An hỏi: “Mơ thấy gì?”.
Hàn Chu liếc mắt nhìn cậu, trả lời: “Mẹ tôi”.
Giọng hắn trầm thấp, một khuôn mặt hung ác đến thế mà bây giờ lại trông mềm mại như đứa bé.
“Tôi mơ thấy bà đứng nhìn tôi”. Hàn Chu nói. “Cháy rụi, bà đứng trong biển lửa, nhìn tôi”.
Đó là giấc mộng hắn thường