Vị Hành cầm hộp ngọc nghiên cứu nửa ngày cũng không nghiên cứu ra, phong ấn mặt trên của hộp ngọc nhìn như đơn giản, nhưng thủ pháp kết ấn hắn xác thật chưa thấy qua, lại không dám mạnh mẽ lấy lực phá bỏ, chỉ có thể từ bỏ mà đem hộp ngọc đưa cho hắc oa oa đang đứng ở một bên: "Sư điệt, xấu hay đẹp đều chỉ là túi da mà thôi, con chớ để ý nhiều làm gì" - Đứa nhỏ này chẳng lẽ còn tưởng mang gương mặt giả này tới Diễn Hành Điện của hắn rêu rao, cũng không nhìn một cái những người đang ngồi ở đây là ai?
"Sư thúc, ngài không hiểu" - Hàn Mục Vi quay đầu tiếp nhận hộp ngọc, nháy mắt liền động thủ giải phong ấn ở mặt trên do Tiểu Thiên Bồ kết ấn, lại đem nó đưa cho Vị Hành, sau than nhẹ một hơi, giơ tay sờ sờ mái tóc khô khan của mình, vẻ mặt thương tâm cùng bất đắc dĩ: "Đệ tử đã là đại cô nương rồi".
Nữ hài nào mà không muốn được xinh đẹp? Chưởng môn sư thúc là một người đàn ông nên căn bản sẽ không hiểu tâm tình nữ nhi của nàng.
Hàn Mục Vi dùng dư quang khóe mắt trộm ngắm ngắm Đan Vũ chân quân ngồi ở bên cạnh chưởng môn, tâm tư đã thực rõ ràng: "Đan..
Đan Vũ sư thúc, ngài có bán mỹ nhan đan không, không hẳn vậy, là đan dược mà dùng để lột da hoặc là dưỡng trắng ấy?" – Lúc trước nàng đã từng còn thề với trời là không đến bất đắc dĩ thì tuyệt không cắn dược, hiện tại chính là lúc nàng bất đắc dĩ.
Nhìn đôi mắt sáng ngời trên gương mặt đen thui của đứa nhóc này, Đan Vũ chân quân cũng buồn cười, tâm tư của đứa nhỏ này như thế nào đều hiện hết ở trên mặt vậy: "Bổn quân không có mỹ nhan đan, nhưng thật ra còn có mấy viên Định Nhan Đan, con có muốn không?" - Hắn xác thật là không có đan mà nàng muốn, rốt cuộc không có người tới cầu hắn luyện chế mỹ nhan đan không dùng để làm gì kia.
"Đa tạ Đan Vũ sư thúc, đệ tử tạm thời không cần" - Hàn Mục Vi đã hết hy vọng, nàng hiện tại chỉ có thể chờ hiểu rõ sự tình bên này, liền trở về bế quan tu luyện, không trở nên xinh đẹp nàng tuyệt không xuất quan: "Đệ tử chuẩn bị nghe theo kiến nghị của sư phụ, học cách thản nhiên đối mặt chính mình" - Định Nhan Đan, nàng chỉ là bị sét đánh, bất quá còn không có bị đánh đến ngốc.
Vị Hành thật cẩn thận mà mở ra hộp ngọc, người ở trong điện trừ bỏ Hàn Mục Vi còn tự mình nghĩ ngợi lung tung, những người khác đều nhìn chằm chằm hộp ngọc trong tay chưởng môn, rốt cuộc nghe danh không bằng gặp mặt.
Chỉ là vừa liếc đến bên trong một cái, liền thấy ngọc sắc chợt lóe, củ cải trắng trong hộp liền không có bóng dáng.
Mọi người đang ngồi sắc mặt đều là ngưng lại, đang muốn động thủ, bất quá khi nhìn thấy trong tay đứa nhóc nắm chặt sợi tơ màu đỏ thì lại kiềm chế.
Hàn Mục Vi thật sự chỉ là xuất phát từ phản ứng của bản năng, có lẽ là do hơn một năm ở không gian giới điểm ứng đối với vô số ác linh mà luyện ra, nàng có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, trong lúc vô ý giống như lộ ra một phen kỹ năng: "Đệ tử vừa thấy màu đỏ liền tương đối hưng phấn, ha hả" - Sợi tơ màu đỏ một đầu túm ở trong tay nàng, một đầu trói lây củ cải bạch ngọc làm cho nó không thể nào đào thoát, vừa vặn hiện thân với đại điện trung ương, mặc cho xem xét.
Làm phong chủ của Đan Vân Phong, Đan Vũ chân quân nhìn kỹ một hồi, mới cười nói ra đáp án quyền uy nhất: "Đúng là Linh Tiên Tham rồi, hơn nữa chỉ nhìn một cách đơn thuần thì cây Linh Tiên Tham này hẳn là khoảng vạn năm chi linh, để Mộc Nghiêu dùng lại quá thích hợp" – Lời hắn nói vẫn là tương đối hàm súc, có chỉ Linh Tiên Tham này, hài tử Mộc Nghiêu kia nói không chừng còn có thể lại rèn luyện một phen, nếu có thể như vậy cũng coi như là nhờ họa được phúc, với đại đạo ngày sau là trăm lợi mà không một hại.
Phá Quân chân quân không thể nghi ngờ là người vui sướng nhất ở đây ngoại trừ Thiên Nhất đạo quân, hiện tại hắn nhìn hắc oa oa đứng cách hắn không xa thấy thế nào cũng đáng yêu: "Oa oa, trước đó vài ngày bổn quân có được một không gian Bảo Khí" - Nói xong hắn liền đem Bảo Khí lấy ra, cười nhẹ dùng linh khí bao vây lấy đưa đến trước mặt Hàn Mục Vi: "Có khả năng con sẽ thích, đây là bổn quân tặng cho con" - Đến nỗi nhân quả mà Mộc Nghiêu thiếu đứa nhỏ này, đó chính là việc của Mộc Nghiêu, không cần hắn nhúng tay.
"Con, con ngại quá ạ" - Ngoài miệng nói lời khách khí, chỉ là một đôi móng vuốt đen thui đã bán đứng nàng, Phá Quân chân quân vừa lấy ra tới đồ vật, Hàn Mục Vi liền không dời mắt được, thật sự là Bảo Khí này quá tinh xảo, nho nhỏ như một nông gia tiểu viện, có ba gian nhà ở liền nhau ngoài ra còn thêm một gian phòng bếp, ngay cả ống khói của phòng bếp đều ngây thơ chất phác, đây là vì nàng mà lượng thân chế tạo nha, như thế nào có người tinh tế như vậy tặng lễ: "Đệ tử đa tạ Phá Quân sư thúc".
Bảo Khí, nàng Hàn Mục Vi cũng là đại cô nương có Bảo Khí: "Bồ Bồ, thấy được sao? Đây là Bảo Khí của ta" - Cây củ cải kia đúng là không bạch móc ra đi, bất quá nàng hiện tại còn đang rối rắm, rốt cuộc có nên ứng kiến nghị của Thiên Nhất lão tổ hay không? Trực tiếp cự tuyệt nàng thì lại có điểm luyến tiếc, nếu không vẫn là chờ gặp qua Mộc Nghiêu lúc sau lại nói đi?
Tiểu Thiên Bồ đối với danh tác của Phá Quân chân quân là tương đương vừa lòng, bất quá cũng thiệt tình cảm thấy Vi Vi Nhi suy nghĩ nhiều quá: "Ta xem ngươi đây là thuần túy có sắc tâm mà không có sắc đảm" - Vẫn là Thiên Bồ chúng nó hảo, trước khi nhận chủ là sống mái cộng thể.
Sau khi nhận chủ thì tùy theo giới tính chủ nhân cộng sinh mà có, nhưng nở hoa kết quả lại hoàn toàn là dựa vào mộc linh lực cùng thổ linh căn của chủ nhân cộng sinh.
Có chủ nhân cộng sinh, chúng nó Thiên Bồ còn cần bạn lữ để làm gì?
"Ta đây là cẩn thận" - Hàn Mục Vi còn nhớ rõ trong nguyên văn, Hàn Mục Kỳ chết như thế nào, nên nàng không muốn bước vào vết xe đổ của Lục tỷ nàng: "Ngươi nói Mộc Nghiêu ưu tú, có thể thấy được hắn thật sự thực xuất sắc, mà nam tử loại này chỉ sợ không thiếu nhất chính là đào hoa?" - Huống chi người luôn luôn sùng bái cường giả, Tu Tiên giới càng là như vậy.
Phiền toái của nàng thôi đã đủ nhiều rồi, trừ phi nàng cùng Mộc Nghiêu cùng nhau vừa mắt, bằng không mới không căng da đầu mà đâm vào tường đó.
"Oa oa" - Quả nhiên như Thiên Nhất đạo quân đoán trước như vậy, đứa nhỏ này tâm tính cực kỳ củng cố, không đề cập tới tư chất của Mộc Nghiêu, liền chỉ nói địa vị của Mộc gia ở Thương Uyên Giới, người bình thường đã sớm nhả ra đồng ý việc hôn nhân này, ngay cả mười mấy vị đang ngồi ở đây ai mà không cảm thấy việc này đối với Hàn gia và đứa bé này là cơ duyên cực lớn, chính là tiểu hồ ly trước mắt này đến nay vẫn chưa cho hắn một câu lời chắc chắn, nhưng thật ra làm hắn càng coi trọng nàng hơn: "Cây Linh Tiên Tham này, lão tổ hôm nay liền trước thế Mộc Nghiêu nhận lấy, đến nỗi chuyện hắn thiếu con, ngày sau để con cùng hắn thương thảo được không?"
Nữ oa dù mười một tuổi cũng đã sớm biết nhân sự, Bảo Ninh chân quân tuy chưa thấy qua Hàn Hiển, nhưng