Bên này đã xong, mặt khác bên kia sau khi Thiên Nhất đạo quân lấy được Linh Tiên Tham, hắn cùng hai người sư huynh đệ thương lượng một hồi, công đạo nói mấy câu, liền mang theo Phá Quân chân quân đi vào huyền băng động dưới nền đất ở Vô Phong Nhai.
Thiên Nhất đạo quân là tu sĩ Băng linh căn, huyền băng động nay chính là địa phương mà hắn lúc chưa Hóa Thần dùng để tu luyện, bất quá hiện tại nơi này đã thành một chỗ cấm địa ở Thiên Diễn Tông.
Trận pháp thất hiền gia canh tuyệt sát trận bên ngoài huyền băng động do một vị lão tổ của Mộc gia đã phi thăng lưu lại, trận pháp này chính là cửu phẩm sát trận chính gốc, Thiện Đức chân quân đã từng tìm hiểu trận pháp này và đã xông vào trận một lần rồi, thiếu chút nữa liền không có thể ra được.
Tiến vào bên trong huyền băng động, thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là băng quan trong suốt, vô sắc được đặt ở trung tâm.
Chiều dài dài hơn tám thước, tuy vô sắc trong suốt, nhưng nhìn kỹ là có thể cảm thấy băng quan này bất đồng.
Bên ngoài tuy bị đóng băng, nhưng người nằm ở bên trong vẫn có hơi thở, chỉ là có chút mỏng manh.
Người nằm bên trong là một nam tử mặc hồng y, tuy nhắm hai mắt, nhưng lại không chút nào tổn hại đến sự tuấn mỹ tuyệt sắc này.
Khuôn mặt trơn bóng không có huyết sắc nhưng như cũ lộ ra vẻ lạnh lùng; ngũ quan rõ ràng như dao khắc khắp nơi thể hiện trương dương quý khí cùng ưu nhã; tóc đen như tơ lụa cũng được một quả kim tử quan trói buộc chỉnh tề.
Nam tử đôi môi hơi nhấp, khớp xương tay trái trắng nõn thon dài rõ ràng nắm chặt một thanh trường kiếm ba thước đã rỉ sắt.
Thiên Nhất đạo quân đi đến gần chiếc băng quan, không giống như dĩ vãng mà nhíu chặt lông mày lại, lần này trên mặt hắn mang theo cười, trong mắt toàn là hy vọng.
Mộc Nghiêu không chỉ là cháu đích tôn của hắn, càng là nhân vật lĩnh quân đời sau của Mộc gia, hắn không nên nằm ở trong Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan này mãi được: "Giáo huấn lần này là đủ để con nhớ cả đời rồi, lần sau cũng không được lại đại ý nữa".
"Phụ thân" - Phá Quân chân quân khó nén được kích động trong lòng, hắn cùng đại ca cũng một mẹ đẻ ra, hắn tuy có đạo lữ nhưng dưới gối lại không có con nối dõi, đứa cháu Mộc Nghiêu này là hắn đương nhi tử mà yêu thương: "Ngài điều tức trước đi, phá băng Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan có thể so đóng băng còn muốn khó hơn nhiều.
Vết thương của ngài.."
"Ai" - Thiên Nhất đạo quân giơ tay ngăn tiểu nhi tử nói, hôm nay hắn cao hứng nên không nghĩ nói những việc không vui đó: "Để ta lại xem Phượng Minh thêm một hồi" – Gần ba mươi năm đứa nhỏ đã nằm tại Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan này, hắn không có một ngày giải sầu.
Hai vợ chồng lão đại bởi vì đứa nhỏ này mà tu vi cũng trì trệ không tiến, không cần nghĩ hắn cũng biết trong long bọn họ là có ứ đọng: "Con đã truyền âm cho đại ca đại tẩu của mình chưa?"
"Dạ rồi, đại ca đại tẩu đang ở trên đường đến đây" - Nói vậy khi Phượng Minh ra quan, đại tẩu cũng nên bế quan kết anh đi?
"Vậy là tốt rồi."
Nửa năm qua đi, Hàn Mục Vi rốt cuộc tích lũy đủ để bắt đầu đột phá tầng thứ chín của Luyện Khí, nàng cắn răng dẫn đường linh lực, một lần lại một lần mà va chạm vào đại môn thông hướng tầng thứ chín của Luyện Khí.
Mỗi lần va chạm mặt nàng cũng nhăn thêm một ít, cái loại cảm giác này tựa như táo bón, tắc ruột vậy, trong cơ thể cảm giác chật ních, đình trệ nhưng lại vô pháp thẳng thông thoáng, thật là khó chịu mà.
"Răng rắc" một tiếng, ở lần cuối cùng Hàn Mục Vi nín thở dùng hết chút khí lực cuối cùng dẫn đường linh lực lao tới va chạm, rốt cuộc nghe được thanh âm trong mộng tưởng, nháy mắt cảm giác đình trệ trong kinh mạch liền biến mất, đi theo đó là cả người sảng khoái, thổ linh khí hỗn loạn mộc linh khí ở ngoại giới dường như tìm được gia đình mà nhanh chóng tụ lại, ùa vào trong cơ thể Hàn Mục Vi, hối nhập kinh mạch.
Đối diện là Vô Phong Nhai, huyền băng trong động dưới nền đất, Thiên Nhất đạo quân dùng nửa năm thời gian rốt cuộc giải được Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan.
Phía sau hắn có nhị nam một nữ thủ, trong đó tuyệt mỹ nữ tử giờ phút này đã hai mắt phiếm hồng, người nằm bên trong chính là con trai của nàng, là thịt trên người nàng rơi xuống.
Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan quan một khi bị vạch trần, nam tử nằm ở bên trong lông mi khẽ run, sau chậm rãi mở một đôi mắt phượng như chứa đựng cả sao trời, khóe miệng hơi khởi, vô lực mà đóng mở đôi môi, phát ra thanh âm ám ách khô khốc: "Tổ phụ, chúng ta lại gặp mặt" - Tuy linh căn trong đan điền đã hủy, nhưng nam tử như cũ đọc từng chữ rõ ràng, rất giống như chưa từng bị gì.
"Phượng Minh, kế tiếp con chỉ có thể dựa vào chính mình" - Bọn họ chỉ có thể ở một bên thủ, bất quá Thiên Nhất tin tưởng Mộc Nghiêu nhất định có thể chịu được sự đau đớn của việc nắn lại linh căn trong đan điền, không có người so với hắn rõ ràng hơn đứa nhỏ này đạo tâm có bao nhiêu kiên cố: "Linh căn trong đan điền sau khi trọng tố liền lập tức điều tức, mặt sau hẳn là còn có lôi kiếp" - Linh căn là do trời cho, mặc dù đã từng có, nhưng hiện tại trọng tố lại nhưng phải trải qua Thiên Đạo một cửa này, lôi kiếp thì không thể tránh được.
"Phượng Minh minh bạch" - Mộc Nghiêu cười nhẹ, tựa không chút nào để ý lại tựa tính sẵn trong lòng, hướng tới tổ phụ hắn vươn tay phải: "Cho con đi" - Mặc dù nằm trong Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan này ba mươi năm, Mộc Nghiêu vẫn là Phượng Minh kiếm tu Mộc Nghiêu.
Thiên Nhất đạo quân thấy thế cười tươi sáng, liền đem hộp ngọc chứa Linh Tiên Tham cho hắn, sau xoay người rời đi: "Ta cùng cha mẹ con còn có thúc phụ ở bên ngoài chờ con" – Tôn tử của Mộc Thiên Nhất hắn nên là cái dạng này, Vô Úy không sợ, gặp chuyện vẫn phong khinh vân đạm.
Sau khi Hàn Mục Vi tiến vào tầng thứ chín của Luyện Khí cũng không có lập tức ra bùn xác, mà là vẫn luôn ngốc tại bên trong củng cố tu vi, nói đến tấm bùn xác này cũng rất kỳ lạ, thổ linh khí bên trong dày đặc không nói, còn phi thường dễ hấp thu.
Chờ tu vi của Hàn Mục Vi cũng cố xong thì đã đi qua ba tháng, ngày này nàng vừa mới thu công, đang gặm chân thỏ liền nghe được những âm thanh liên tiếp phi thường phi thường quen thuộc.
"Ầm ầm ầm.."
"Bồ Bồ" - Hàn Mục Vi bị cả kinh đến chân thỏ bị rớt cũng không biết, một chân đá nứt bùn xác, sau luống cuống tay chân mà từ bùn xác bò ra tới, nhìn đến bên ngoài đầy mây đen đang kéo tới nơi này, tâm đều đã chết: "Ngẫu nhiên cái mẹ gì, ta gần nhất cũng chỉ ở động phủ tu luyện, một bước cũng không ra bên ngoài đạp, tặc ông trời này vừa ra lại là muốn làm gì nha?"
Nhìn qua thạch ốc, Hàn Mục Vi càng ngày càng tuyệt vọng, hoàn toàn không có địa phương để trốn, đúng lúc này Tiểu Thiên Bồ rốt cuộc hé răng: "Ngươi hoảng cái gì? Nhân gia đánh về phía đối