Một người, một kiếm, một bộ hồng y; gần ba mươi năm đã qua, Mộc Nghiêu vẫn là cái tên đã từng ngạo nghễ đứng với thế hệ trước, một kiếm phá vạn pháp Phượng Minh kiếm tu.
Nhìn nhất kiếm dường như đơn giản lưu loát nhưng lại có thể chịu phách của lôi màu tím, thứ này không đơn giản chỉ là dũng khí, mà còn có thực lực tương xứng.
Tất cả động phủ ở Thiên Diễn Tông sau khi nghe được thanh âm quen thuộc của Phượng Minh kiếm thì nháy mắt đều kinh ngạc, rồi sau đó hoặc là vui sướng hoặc là bỗng nhiên phát lên ý chí chiến đấu hừng hực, trừ bỏ những người vô tri, cơ hồ không có ai quên vị hồng y kiếm tu này.
Trên đỉnh núi của Tam Ngôn Phong, Vị Danh cả người mặc một bộ cẩm phục màu nguyệt bạch, chấp tay đứng sừng sững nhìn qua Vô Phong Nhai, thần sắc bình tĩnh, nhưng khóe miệng mang ý cười: "Hoan nghênh trở về" - Vị kia làm kinh diễm cả một thế hệ, hắn không nên chỉ sống ở trong truyền thuyết.
"Phượng Minh Kiếm ra cửu châu biết, Nghiêu hồng y hiện đàn anh si" - Chưởng môn Vị Hành đi ra Diễn Hành Điện, nhìn mây đen đang tụ lại ở Vô Phong Nhai, tràn đầy vui mừng: "Mộc Nghiêu đã trở lại".
"Đúng vậy, hắn đã trở lại" - Kỳ thật hắn chưa bao giờ rời đi, bảng bách niên của Thương Uyên Giới đến nay không người có thể lay động vị trí đứng đầu của hắn, Vị Danh đối với người này chỉ có chiêm ngưỡng: "Chờ sau khi gặp hắn, con chuẩn bị ra tông rèn luyện" - Hiện tại thứ mà hắn tương đối cảm thấy hứng thú chính là hình ảnh mà Hàn tiểu béo cả người chỉ biết diễn gặp gỡ Mộc Nghiêu đầy người tâm nhãn sẽ như thế nào?
Ở Tiêu Dao Phong, Hàn Mục Vi tận mắt nhìn thấy cảnh này, trong lúc nhất thời không kiềm chế được nội tâm bị chấn động, đột nhiên từ ghế bập bênh đứng lên, hai mắt hơi co lại mà nhìn chằm chằm hồng y nam tử ở đối diện đang đạp không mà đứng, đôi môi nhấp chặt, ở ngực còn tiểu nhân nhi to bằng bàn tay bám vào.
Có lẽ là hành động mà Mộc Nghiêu cản lôi tím lôi chọc giận lôi đình đang xoay quanh ở đỉnh Vô Phong Nhai, không bao lâu, tia sét màu tím thứ hai lại ngang nhiên tới, uy lực càng hơn cái trước.
Lúc này đây, Mộc Nghiêu vẫn là bừa bãi như cũ, không đem tia sét này để vào mắt, thuận chiều gió liền cấp tốc lui về phía sau, ở thời điểm tia sét sắp đến gần, bỗng nhiên giơ kiếm chặn ngang tia sét to bằng bắp đùi nam tử này, sau đó xuyên qua lôi điện, như cũ cầm kiếm đón gió mà đứng, trên mặt trước sau mang theo nụ cười nhạt.
Quay người lại liền thoáng nhìn thấy một nam hài đang đứng ở sườn núi ở đối diện, đó là đồ đệ của Thiện Đức sư bá ư?
Trái tim nhỏ của Hàn Mục Vi thình thịch mà nhảy loạn cả lên, không chớp mắt mà nhìn hồng y nam tử đang cùng thiên giằng co, đôi tay nắm chặt thành quyền, hôm nay nàng mới biết được thì ra độ lôi kiếp còn có độ như vậy, nghĩ lại chính mình bị sét đánh đến ngốc, tức khắc bắt đầu đau lòng: "Bồ Bồ, hắn chính là Mộc Nghiêu?" - Kỳ thật việc này đã rõ, chỉ là nàng còn muốn Tiểu Thiên Bồ cho nàng thêm một chút xác định.
"Đúng vậy, hắn chính là Phượng Minh kiếm tu Mộc Nghiêu" - Tiểu Thiên Bồ lúc này đã bò tới ngồi ở trên vai của Hàn Mục Vi, đôi tay còn ôm viên mạn quả mọng: "Xem ra nhiều năm như vậy, hắn cũng không phải hoàn toàn là không có chuẩn bị, chỉ ngây ngốc nằm ở Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan chờ người tới cứu.
Thần hồn của hắn so với phía trước càng cường đại hơn nhiều".
"Có ý gì?" – Trong đầu Hàn Mục Vi toát ra một cái phỏng đoán phi thường hoang đường: "Hắn là người xuyên qua hay là trọng sinh?" - Sẽ không cẩu huyết như vậy đi?
"Vi Vi Nhi, ngươi không thể suy nghĩ đứng đắn một chút sao?" - Tiểu Thiên Bồ thu hồi mạn quả mọng còn chưa ăn xong, gục xuống đôi vai, rất là bất đắc dĩ: "Ý của ta là Mộc Nghiêu hẳn là có rèn thần, nghĩa là tu luyện thần hồn, cho nên thần hồn hiện tại của hắn mới có thể cường đại hơn, ngưng thật hơn so với trước.
Vậy nên nếu trăm năm đi qua mà vẫn không tìm được Linh Tiên Tham thì hắn hẳn là sẽ bỏ luôn thân thể để chuyển qua quỷ tu".
Nguyên lai không phải cẩu huyết thúi, mà là một chén canh gà thơm nức, Hàn Mục Vi yên tâm: "Tốt quá, ta có điểm thưởng thức hắn, không nhụt chí không buông tay" - Cũng may không có chuyển qua quỷ tu, bằng không túi da hoàn mỹ này của hắn bỏ cũng đáng tiếc.
Hàn Mục Vi nhìn hồng y nam tử vẫn còn đang độ lôi kiếp, hai mắt mạo hồng quang: "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song, câu này hẳn là đang mô tả hắn đi?"
"Ngươi có phải hối hận hay không?" - Tiểu Thiên Bồ cảm giác nàng đang hối hận, bằng không tại sao lại khen một cái nam tử như vậy.
"Hối hận cái gì?" - Hàn Mục Vi nghe vậy khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý: "Phía trước ta không từ chối lời đề nghị của Thiên Nhất lão tổ, tuy rằng cũng không đáp ứng, nhưng hắn ăn củ cải của ta là sự thật" - Nàng cũng sẽ không làm mua bán lỗ vốn, đương nhiên đầu tư thì phải làm rồi, rốt cuộc có trả giá mới có hồi báo: "Vậy nên việc hắn thiếu ta mệnh tự nhiên cũng là sự thật" - Đến nỗi nợ của Thiên Nhất lão tổ, nàng tự giác đã bỏ qua, muốn nói có ăn không có hại cũng chỉ có chính nàng rõ ràng nhất.
Người có thể tham, nhưng nhất định phải có hạn cuối, tựa như sư phụ Thiện Đức chân quân của nàng như vậy.
Người ngoài có lẽ sẽ cảm thấy nàng có một người sư phụ như vậy là đổ mốc tám đời, nhưng nàng không cho là như vậy.
Liền lấy quá huyền song sinh hoa mà nói, thứ đó vốn là vật của Tiêu Dao Phong, mà Tiêu Dao Phong là của ai? Là của sư phụ, vậy nên sư phụ nàng lấy lại quá huyền song sinh hoa thì có gì là sai? Này là đạo lý đi trong nhà người khác nhặt được tiền.
Ngược lại, nếu