Nhục Nhục bị tỷ tỷ nhìn chằm chằm nên có chút thẹn thùng, thân mình nhỏ nhắn vừa chuyển liền chạy tới chỗ cha hắn, ôm chân của cha, đem mặt trốn vào giữa hai [email protected]
Hàn Mục Vi nhìn cái mông đối với nàng đột nhiên thấy thập phần quen thuộc, không thể không nói tỷ đệ bọn họ khi còn bé tuy rằng đều mập, nhưng cái mông vẫn là đ ĩnh kiều.
Đứa nhỏ mập mạp trốn một hồi liền không chịu nổi, trộm mà đem mặt chuyển qua xem, thấy tỷ tỷ còn ở, lại lập tức trốn trở về, không quá một hồi lại đến một lần.
Hàn Mục Vi đều bị tiểu gia hỏa này chọc cho vui vẻ, đi vào bên giường ngồi xuống: "Cha, gần đây trong tộc có ổn không?"
"Đều khá tốt" Hàn Trung Minh nhìn về phía con gái đã trưởng thành, tràn đầy cảm khái, nhẹ vỗ về đầu của con trai ở bên chân, nói: "Mười năm trước, khi con từ Chung Hiểu bí cảnh về tông thì trong tông liền đưa tới một đám đồ vật, còn tăng mạnh đại trận hộ tộc trong tộc, xây một cái Truyền Tống Trận rất lớn xác định địa điểm, mà đầu kia của Truyền Tống Trận chính là tông môn của chúng ta."
Này hết thảy đều là con gái hắn dùng mệnh đổi lấy, mười năm trước ở hành trình Chung Hiểu bí cảnh lần đó, hắn dù chưa đi qua nhưng cái tên Hàn Mục Vi đã bị truyền đến mọi người đều biết.
Ngôn Tình Nữ Phụ
Một đoạn thời gian kia, phụ cận Hàn phủ xuất hiện không ít người lạ mặt, trong tộc đều đã chuẩn bị đem một ít đồ tặng ra bên ngoài, cũng may tông môn ra tay kịp thời, trấn trụ tình thế, bằng không hậu quả thật là không dám tưởng tượng.
Sau lại bởi vì sự tình càng truyền càng liệt, gia chủ của Liễu gia ở Loa Châu bách với tình thế càng là xa xôi vạn dặm tới cửa thỉnh tội.
Người của Liễu gia gióng trống khua chiêng tới, Hàn gia cũng không thể bưng.
Hắn tuy buồn bực nhưng cũng bất đắc dĩ, nói đến cùng vẫn là bởi vì Hàn gia thế nhược, chịu không nổi.
"Vậy là tốt rồi" Việc lúc trước bị Liễu Vân Yên phơi ra Lôi Âm Ô Canh Trúc, Hàn Mục Vi liền lo lắng sẽ liên lụy tông tộc, thậm chí đều nổi lên ý niệm diệt khẩu, chỉ là thứ nhất thực lực không cho phép, thứ hai là tình huống không cho phép, liền chỉ có thể từ bỏ, cũng may sư thúc nàng tuy rằng có chút keo kiệt nhưng làm việc vẫn là thập phần đáng tin cậy, cũng không uổng công nàng bán cho hắn nhiều vật tốt như vậy.
Tiểu Cửu Nhi đi đến bên người Nhục Nhục, nguyên bản còn tưởng lại trốn một hồi nhưng khi thấy nó đứa bé lập tức vứt bỏ chân của cha, một mông ngồi dưới đất, vươn một con móng vuốt mập mạp thật cẩn thận mà đụng vào mèo con.
Hàn Mục Vi lại lần nữa lấy ra hai viên mạn quả mọng đưa qua: "Nhị Bàn, kêu tỷ tỷ" Lần này Nhục Nhục không khóc, hai tròng mắt đen bóng nhìn chằm chằm hai quả mọng đỏ tươi thủy nộn trên tay Hàn Mục Vi, chậm rãi bò tới, miệng nhỏ ngập ngừng, bất quá cũng không duỗi tay đi lấy.
Tiểu Cửu Nhi lại không khách khí, nhảy lên bàn tay của Hàn Mục Vi, dùng móng vuốt lấy một viên ra tới, cuốn vào trong miệng.
Nhục Nhục thấy Tiểu Cửu Nhi ăn đến đôi mắt đều nheo lại tới, cái miệng nhỏ ngập ngừng càng lợi hại, hỏi: "Ăn ngon sao?"
"Miêu.."
Nhục Nhục nhìn về phía Hàn Mục Vi, tay nhỏ tiểu tâm mà lấy mạn quả mọng trong tay nàng: "Tỷ tỷ" tiếng kêu mềm mềm mại mại, nghe được Hàn Mục Vi tâm đều mềm, con mẹ nó, nàng thế nhưng có cái em trai: "Nhị Bàn, lại kêu một tiếng tỷ tỷ" Nói liền lại lấy ra mấy viên mạn quả mọng.
Một hồi sinh hai lần thục, Nhục Nhục lần này lại kêu tỷ tỷ liền không mới lạ nữa, liền trung khí đều đủ rất nhiều: "Tỷ tỷ" Thấy Hàn Mục Vi cười, hắn mới từ tay nàng lấy một viên mạn quả mọng cho Tiểu Cửu Nhi, lại lấy một viên cho chính mình ăn.
"Béo Béo" Một giọng nữ nhu hòa rõ ràng mang theo vui sướng xâm nhập trong tai, Hàn Mục Vi lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía cửa: "Mẹ" Sau đón đi lên, dắt tay nàng, đánh giá nàng trên dưới vài lần mới hoàn toàn yên tâm "Khí sắc cũng không tệ lắm."
Cục thịt nguyên bản ngồi dưới đất cũng bãi hai tay cánh tay chạy tới: "Mẹ" Đi theo liền đem hai cánh tay nhỏ bé dơ lên, lộ ra mạn quả mọng trong tay "Tỷ tỷ cho, mẹ ăn, ăn ngon."
Anh Nương không có cự tuyệt hảo ý của con mình, cầm một viên bỏ trong miệng, nếm thử: "Ùm..
ăn ngon, cảm ơn Nhục Nhục" Tiểu oa nhi nghe vậy hai mắt càng sáng: "Không cảm ơn Nhục Nhục, cảm ơn tỷ tỷ."
Hàn Mục Vi rốt cuộc nhịn không được ra tay nhéo nhéo mặt của em mình, trơn trượt hoạt nộn nộn, quả nhiên như dự đoán, niết người khác so niết chính mình thoải mái hơn nhiều: "Không cần cảm tạ, tỷ tỷ nơi này còn có, Nhị Bàn còn muốn sao?"
Nhục nhục ninh mày nhỏ, muốn trốn tránh, nhưng nhìn đôi mắt sáng của tỷ tỷ, vẫn là nhịn không được.
Anh Nương thấy con trai buồn rầu, không khỏi nhắc hắn lên ôm vào trong ngực, lôi kéo con gái ngồi trên giường: "Hắn cùng con khi còn bé giống nhau, đều cực không mừng người khác sờ mặt mình, hôm nay xem