Qua buổi chiều ở chung cùng một đốn cơm chiều, Hàn Mục Vi hoàn toàn đem tâm của em trai mình bắt lấy.
Sau khi ăn xong người một nhà lại vây ở một chỗ nói chuyện, Hàn Mục Vi liền trở về phòng mình.
Đẩy cửa ra, nhìn bài trí trong phòng liền biết cha mẹ vẫn luôn nhớ thương nàng.
Nàng khi còn bé dùng những cái tiểu ghế dựa, bàn nhỏ tinh xảo đều đã bị dọn đến phòng của em mình, mà trong phòng nàng đã thay gia cụ mới, trong mũi tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của tím huân thảo, đây là hương vị mà nàng thích.
Đi vào trước gương, nhìn chính mình trong đó.
Hiện nay nàng đã hai mươi sáu tuổi, trên mặt không thấy vẻ ngô nghê của trẻ con, ngũ quan trở nên lập thể không ít, mặt mày đã thiếu non nớt, nhiều vài phần thong dong.
Hàn Mục Vi đối với gương nhoẻn miệng cười, nàng cũng coi như là cái mỹ nhân, chỉ là mỹ chưa không xông ra, không có giống Lục tỷ của nàng kinh diễm như vậy, cũng không có giống Đồng Đồng tinh xảo, bất quá đối này nàng đã thực thỏa mãn.
Nghe được một trận tiếng bước chân bạch bạch, Hàn Mục Vi quay đầu nhìn về phía cửa, một đứa bé béo chỉ mặc tiểu yếm, ôm gối đầu nhỏ màu đỏ đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt chờ đợi mà nhìn nàng.
Nàng xoay người đi ra phía trước: "Nhị Bàn muốn ngủ cùng tỷ tỷ sao?"
"Ân" Tiểu Nhị Bàn nghe vậy gật đầu, cũng không đợi tỷ mình đồng ý liền lướt qua nàng chạy đến mép giường bò lên, đem gối đầu để ở trung tâm giường, liền nằm đến thẳng tắp, chờ Hàn Mục Vi chầm chậm đi tới, hai mắt của nhóc đã nhắm đến gắt gao.
Cầm một cái chăn nhỏ đắp lên cho hắn, Hàn Mục Vi liền ngồi xếp bằng bên cạnh, lấy ra hai khối cực phẩm linh thạch bắt đầu đả tọa, lúc này Tiểu Nhị Bàn chậm rãi mở to mắt, lén lút lật qua thân, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm tỷ tỷ, cha mẹ nói tỷ tỷ béo rất lợi hại, nói hắn rất giống tỷ tỷ, nhưng mà lại chưa nói hắn cũng lợi hại như tỷ tỷ.
Hàn Mục Vi dẫn linh lực đi qua mấy cái đại chu thiên xong liền thu công, quay đầu nhìn về phía cái chân nhỏ mum múp thịt để ở trên mông nàng, trong mắt nhiều một tia ý cười, lại nhìn về phía nhóc béo ngủ thành hình chữ X, huyết thống thật sự thực thần kỳ, đứa nhỏ này chẳng những giống nàng, ngay cả tư thế ngủ đều cũng giống nàng khi còn nhỏ như đúc.
Gọi ra Tiểu Thiên Bồ, Hàn Mục Vi lấy ra khối phòng ngự phù bảo mà chưởng môn sư thúc cho, đưa cho Tiểu Thiên Bồ đang quan sát đứa nhóc: "Ở mặt trên đánh một tầng kết ấn, xuyên dây qua để treo lên được."
Nguyên lai Vi Vi Nhi khi còn nhỏ là như vậy, Tiểu Thiên Bồ tiếp nhận khối phù bảo, tay phải bắt đầu đánh kết ấn cổ quái: "Ngươi chuẩn bị cái này cho Nhị Bàn Bàn sao?"
Hàn Mục Vi không có phủ nhận: "Biến nó trở nên bình phàm một chút."
"Được" Tiểu Thiên Bồ lấy ra một sợi tơ màu xanh biếc nhỏ một chút, sợi tơ liền xuyên qua ngọc phù trong tay, sau ngọc phù bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một cái ngọc thạch màu trắng ngà chỉ to bằng ngón cái, sợi tơ màu xanh biếc cũng biến thành màu thanh ngọc: "Được, xong rồi, ngươi lấy một giọt máu của hắn nhỏ vào đi, thứ này sẽ không mất, chỉ cần không phải gặp được lão quái Nguyên Anh trở lên thì hộ hắn ba lần hoàn toàn không thành vấn đề."
"Cảm tạ" Hàn Mục Vi tiếp nhận ngọc thạch, năng lên cái chân mập mạp để ở trên mông nàng, Tiểu Thiên Bồ lấy ra một cây châm lông trâu ở ngón chân cái nhẹ nhàng chọc, liền lấy ra một giọt máu đỏ tươi, vỗ nhẹ thì ngón chân lại khôi phục như lúc ban đầu.
Hàn Mục Vi dùng ngọc thạch tiếp được giọt máu, sau tận mắt nhìn thấy máu chậm rãi dung vào ngọc thạch, ngọc thạch liền bay ra lòng bàn tay nàng, sợi tơ buộc vào cổ của đứa nhóc, ngọc thạch dán sát ở thịt non mềm mụp, toàn bộ quá trình Tiểu Nhị Bàn đều không có dấu hiệu sẽ tỉnh.
Nhìn khối ngọc thạch phiếm nhàn nhạt ánh huỳnh quang, Hàn Mục Vi cười khẽ lắc đầu, quả nhiên đồ đệ, thân đệ gì đó đều là thứ phí tiền.
Ngày kế sáng sớm, Tiểu Nhị Bàn vừa tỉnh liền phát hiện trên cổ có cái đồ vật, thấy trong phòng không có người, chạy nhanh bò xuống giường đi tìm cha mình, còn không có chạy ra cửa liền hét lớn: "Cha..
cha.."
Con gái trở về, Anh Nương hôm nay liền chưa đi đến phòng tu luyện, lúc này đang làm đồ ăn sáng, hai cha con Hàn Trung Minh cùng Hàn Mục Vi ngồi ở một bên nhặt rau, nghe được tiếng của Tiểu Nhị Bàn, Hàn Trung Minh đầu cũng chưa nâng mà lên tiếng.
Nhị Bàn mặc yếm nhỏ chạy vào phòng bếp, cười chen vào trong lòng ngực của mẹ hắn, đem cổ ngưỡng đến cao cao: "Nhìn xem.."
Hàn Trung Minh liếc mắt một cái, hai hàng lông mày không cấm ninh lên, hỏi Hàn Mục Vi: "Con cho?" Trải qua mười mấy năm tìm hiểu, hắn sớm đã tiến giai bùa chú sư tứ phẩm, tuy không thể nhìn ra đồ vật trên cổ con trai là cái gì nhưng cũng có thể cảm giác được nó bất phàm, thấy nàng gật đầu, không cấm mắng một câu: "Hồ nháo."
"Chỉ là cái bùa hộ mệnh" Hàn Mục Vi thấy mẹ nàng đem đồ vật cầm ở trong tay xem, liền nhiều bổ sung một câu: "Đây là con từ chưởng môn sư thúc được nó, cũng không cần dùng nên cho Nhị Bàn"