Trời đã vào hạ, nhưng khí hậu vẫn không ấm áp lên được chút nào hết, trời mưa liên tục làm nhiệt độ ở Tái Bắc không thể nào tăng lên được, xem ra mùa hè vẫn chưa qua, chịu thêm 4,5 tháng nữa thì sẽ ấm áp hơn.
Nhưng bên ngoài trời nóng hay lạnh thì cũng không ảnh hưởng đến Tây Môn, ai kêu nhà Đỗ Hạ Hi muốn nóng thì có máy sưởi, muốn lạnh thì có máy lạnh, thoải mái quá chừng, nhưng mà hiện giờ Tây Môn lại đang bận tâm chuyện khác.
Tắt máy tính, Tây Môn một tay chống cằm suy nghĩ, chân mày nhíu chặt lại, bởi vì do lần trước mình gây họa nên làm Đỗ Hạ Hi tốn một số tiền rất lớn, ngày thường chi tiêu cũng không có tiết kiệm, cho nên tài khoản của Đỗ Hạ Hi không còn bao nhiêu hết.
Đỗ Hạ Hi vẫn cứ nuông chiều Tây Môn, trên phương diện chi tiêu không có quan tâm gì hết, nhưng Tây Môn biết, số tiền cô ấy có được ngoại trừ một phần do ba mẹ cho, thì còn lại đều là tiền cô ấy cực khổ kiếm được, mình cứ tiêu tiền vậy thì thấy cũng ngại, đã đến lúc phải làm gì đó rồi.
Nhưng mà đã hứa với Đỗ Hạ Hi là không theo nghề cũ nữa, nếu nuốt lời chắc sẽ bị giận cho coi, nhưng Tây Môn là ai chứ, đường này không thông thì đi đường khác, chui hẻm cũng được.
Tây Môn cười gian xảo giở lịch ra xem, tra xem lịch trực của Đỗ Hạ Hi, ngón tay chỉ vào một ngày trong đó, rồi gọi điện thoại, "Alo, sư thái thái à~ dạo này sao rồi, có mối làm ăn nào không~" gác chân lên bàn, thân người ung dung ngã ra sau, chỉ có hai chân ghế chạm đất.
"Cái gì?! Sao lại chạy đến Kinh Thành rồi? Còn dính đến vụ án nữa?" Tây Môn ngạc nhiên, suýt chút ngã ngửa ra đằng sau, liền thu chân ngồi đàng hoàng lại, "Đệ tử của sư thái cũng thật là tài giỏi, gây ra chuyện lớn như vậy, nhưng mà tôi cũng không có quen ai có thể giúp cô ta được hết. Chuyện này không có liên quan đến sư thái nên đừng có nhúng tay vào, trở về Độ Tâm Tự dưỡng lão đi."
Tây Môn đi đến phòng khách lấy trái cây rồi ngồi vào ghế sopha, nghe sư thái kể chuyện, giọng điệu sư thái hình như nhanh hơn trước rất nhiều, không biết có phải cảm giác của mình không nữa, mỗi khi sư thái nhắc tới tên đệ tử xui xẻo đó thì giọng điệu cũng thay đổi.
Tây Môn đột nhiên cắt ngang lời sư thái, "Tôi nói, sư thái có phải thích cô ta rồi không?" Tây Môn chỉ cần để ý chút xíu là có thể nắm bắt được điểm quan trọng.
"Đã đến bước đường hoàn tục rồi à? Sư thái thái có phải thanh tâm quả dục lâu quá rồi nên con mắt thẩm mỹ có vấn đề rồi à? Cô ta đâu có đẹp lắm đâu, vậy mà cũng bị hút hồn nữa,... trong am tốt biết mấy, có cái ăn có cái mặc có người phục vụ, còn có thể nhận mối kiếm tiền nữa, thật làm cho người ta ngưỡng mộ~"
Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói, Tây Môn đột nhiên hét lên "Cái gì?! Bị tháo dỡ rồi à?! Mấy người đó muốn chết à?! Nơi đó không phải vô duyên vô cớ xây chùa đâu, chỗ đó có trận phong thủy đó! Tôi không phải hù dọa đâu, sư thái thái à, lần này sư thái rời khỏi rồi đừng nên quay lại nữa, chỗ đó sớm muộn gì cũng tiêu thôi."
Sau đó nói thêm vài câu nữa, hai người cúp máy, cô đột nhiên nhớ tới lúc trước có một người cứ muốn mình xem phong thủy dùm, tuy miếng thịt này không có béo bở cho lắm.
Nhưng đối với Tây Môn hiện giờ mà nói thì thịt nhỏ cũng là thịt, hơn nữa cũng ở gần đây, nhân lúc Đỗ Hạ Hi đi làm, mình có thể lén ra ngoài mà không ai hay biết hết~
Đỗ Hạ Hi cứ đi làm như thường ngày, trên đường lái xe cứ cảm thấy hai hôm nay Tây Môn hình như có gì đó lạ lắm, nhưng lại không hiểu ra là lạ chỗ nào, chỉ là tốt với mình hơn lúc trước rất nhiều, không có chuyện gì mà tự nhiên ân cần vậy chắc đang âm mưu gì đây.
Xem ra tối nay về phải tra hỏi mới được, đừng có lén ra ngoài làm việc xấu là được, Tây Môn cũng không phải dạng vừa đâu, yên ổn được hai ngày thế nào cũng có chuyện, thật là đau đầu.
Đến bệnh viện, chưa đi đến phòng khám thì bị một ông cao to chặn đường lại, nếu không phải đối phương mỉm cười thì Đỗ Hạ Hi còn tưởng ông ta muốn gây sự nữa chứ.
"Xin chào, có chuyện gì không?" Đỗ Hạ Hi lễ phép hỏi.
"Bác sĩ, chuyện lần trước thật xin lỗi, chúng tôi nhà quê nên quả thật không biết cách làm việc của bệnh viện, nên đã gây rắc rối cho cô rồi." Ông ta cúi đầu xin lỗi Đỗ Hạ Hi.
Đỗ Hạ Hi nhìn ông ta, nhận ra là người nhà của đại gia đình kia, muốn quên cũng khó, vết thâm trên tay mình vẫn chưa tan hết nữa, "Ồ, không sao hết, người nhà bị thương thì ai cũng nôn nóng mà."
"Tay thằng bé giữ lại được cũng nhờ công bác sĩ hết, chúng tôi còn tưởng là sẽ phải cắt bỏ nữa rồi chứ." Ông ta cười rất chân thật, cứ một mực cảm ơn Đỗ Hạ Hi, "Thật là cám ơn bác sĩ đây, cô đúng là thần y mà!"
Đỗ Hạ Hi cười, "Ông nên đi cám ơn các bác sĩ ngoại khoa kìa, toàn là công lao của bọn họ thôi."
"Đều phải cám ơn mà." Thật ra thù hận giữa con người với nhau cũng bắt nguồn từ sự không hiểu nhau, không hiểu nhau thì sẽ dẫn đến hiểu lầm, hiểu lầm mà trong tình