Khi Đỗ Hạ Hi chạy đến phòng phóng xạ thì Tây Môn cũng đã làm kiểm tra xong rồi lại bị đẩy về khoa cấp cứu rồi, sau khi tra hỏi bác sĩ xác nhận Tây Môn không có vấn đề gì thì Đỗ Hạ Hi mới yên tâm được đôi chút, nhưng cơn tức giận lại nổi dậy, rất muốn đi hỏi Tây Môn sao lại chạy ra ngoài chi vậy, còn không báo cho mình một tiếng nữa, không lẽ lại đi lừa gạt người khác nữa à?!
Đợi khi Đỗ Hạ Hi về khoa cấp cứu thì mới tìm thấy Tây Môn trốn trên một cái giường đặt trong góc hành lang, cô ấy đang lấy tay che mặt lại, khóe miệng thì vẫn còn dấu máu, quần áo ướt sũng dính chặt trên người, chỉ quấn lấy một tấm chăn, nhìn rất thảm hại.
Đỗ Hạ Hi đứng ở bên cạnh không nói chuyện, muốn xem xem cô ta còn cứng đầu tới cỡ nào, Tây Môn biết mình có lỗi, nên càng không dám lên tiếng, học cái kungfu rùa rụt cổ của Đỗ Hạ Hi, hai người cứ như thế, không ai nhường ai.
Nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn còn trong thời gian làm việc, y tá cuối cùng cũng tìm thấy Đỗ Hạ Hi, đứng từ xa kêu lên, "Bác sĩ Đỗ sao lại chạy đến đây vậy, chủ nhiệm đang tìm cô kìa!"
Đỗ Hạ Hi cúi đầu nhìn thấy Tây Môn vẫn cứ giả chết, quay đầu lại nói với y tá, "Tôi qua liền."
Trong lúc Đỗ Hạ Hi quay lưng rời khỏi thì một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô, Đỗ Hạ Hi cũng không có quay đầu lại, cũng không muốn nói chuyện, mình lo lắng cho cô ta như vậy, vậy mà cô ta giống như không có chuyện gì xảy ra, cũng không mở miệng nói chuyện.
Tây Môn nắm lấy tay cô ấy ngày càng chặt, biết là Đỗ Hạ Hi đang rất tức giận, xem ra lần này không dễ dàng tha thứ cho mình rồi, "Hạ Hi.... khụ khụ..." Tây Môn kêu tên Đỗ Hạ Hi, giọng nói nghe rất yếu ớt, hy vọng có thể cứu vãn tình thế.
Đỗ Hạ Hi quay người lại, mím chặt môi nhìn Tây Môn, sau đó cầm miệng cô ấy nhìn tới nhìn lui, rồi buông tay ra, "Chị hỏi qua bác sĩ khoa phóng xạ rồi, em không có sao hết, chắc là do cắn rách lưỡi."
"Chỉ là cắn rách lưỡi?" Tây Môn kinh ngạc, ói nhiều máu vậy cứ tưởng mình tiêu rồi chứ, ai ngờ chỉ là cắn rách lưỡi thôi à? Nhưng Tây Môn lại nằm bẹp xuống giường, "Nhưng mà... sao em đau khắp toàn thân vậy... lạnh nữa..."
"Nếu đã không có gì thì mau đứng dậy đi, đừng chiếm giường nữa, bên ngoài còn rất nhiều người bị thương không có giường nằm đó." Đỗ Hạ Hi cảm thấy mình có phải là quá chiều chuộng Tây Môn rồi không, nếu tiếp tục như vậy thì không phải là chuyện tốt, về nhà phải dạy dỗ lại thôi, "Theo chị qua đây, mặc quần áo ướt sẽ cảm lạnh đó." Nhưng đến phút cuối Đỗ Hạ Hi cũng không thể nào nhẫn tâm được.
Tây Môn ngoan ngoãn đi theo Đỗ Hạ Hi, thấy cô ấy chỉ đưa cho mình bộ đồ rồi sau đó tiếp tục làm việc, xem lần này giận cũng không nhẹ đâu.
Cầm lấy quần áo của Đỗ Hạ Hi, Tây Môn từ từ cởi nút áo, cô cũng có bói qua cho hai người, lúc đó bọn họ vẫn chưa đến với nhau, cho nên không hiểu quẻ bói đó nói gì. Nhưng bây giờ, Tây Môn cũng đã hiểu ra, bọn họ là kiếp nạn của nhau, điều này không cần nói cũng biết. Nói về kiếp nạn này, mệnh thiên sát của Đỗ Hạ Hi sẽ làm những người ở gần cô ấy sẽ có nguy hiểm tính mạng, đây cũng là kiếp nạn của Tây Môn, nhưng cô lại không bói ra được kiếp nạn này chừng nào đến, nguy hiểm đến cỡ nào, mình có qua khỏi được không.
Kiếp nạn của Đỗ Hạ Hi cũng là do Tây Môn, nhưng không phải là bị mệnh cách của cô ấy ảnh hưởng, mà là do tình yêu, cho dù Tây Môn có gặp phải điều gì bất trắc đi nữa thì đối với Đỗ Hạ Hi mà nói thì cũng là kiếp nạn của mình. Hai người được trời định ở bên cạnh nhau nên không thể thoát được.
Tây Môn thở dài một hơi, cô biết Đỗ Hạ Hi sợ sẽ ảnh hưởng đến mình nên không muốn mình làm những chuyện nguy hiểm, nhưng Đỗ Hạ Hi lại không hiểu là có rất nhiều chuyện đã định sẵn, không thể thay đổi được.
Cô có thể không đi xa, nhưng cũng có thể bị xe đụng trong thành phố này, cô ấy có thể không ra cửa, nhưng không đảm bảo căn nhà một ngày nào đó không bị sập xuống, cho dù không xảy ra mấy chuyện kinh thiên động địa, thì cũng có thể trong lúc ăn lại bị nghẹn chết hoặc là các tai nạn khác.
Túm lại, rất nhiều chuyện không phải mình muốn là được, nguy hiểm vẫn cứ rình rập trong cuộc sống, rất khó đề phòng, nhưng mấy chuyện này sao có thể giải thích với Đỗ Hạ Hi được chứ, theo tính cách của cô ấy thì chuyện đầu tiên nghĩ đến chắc là chia tay quá.
Nói thật, đây là một chủ ý rất tốt, có thể giúp Tây Môn tránh khỏi nguy hiểm, nhưng đối với Tây Môn mà nói, thì nếu sống như vậy thì thà chết sướng hơn.
Cuộc sống vừa dài vừa vô vị thì có ý nghĩa gì chứ, ngược lại chi bằng cứ làm điều mình thích trong thời gian có hạn này, Tây Môn vốn là người rất ích kỷ, cho nên lần này cô ấy cũng ra quyết định ích kỷ nhất, nếu không nói chuyện này cho Đỗ Hạ Hi biết thì Tây Môn tin rằng bọn họ sẽ không rời xa nhau nữa.
Đỗ Hạ Hi lúc đi ngang phòng cấp cứu thì thấy Tây Môn ngồi ở một góc trên hành lang, một