Khoai Lang Ngào Đường

Chương 22


trước sau


"Lạnh như thế sao không mặc áo ấm vào?" Kim Taehyung sau khi bỏ đồ vào cốp xe thì quay trở lại ghế lái ngồi.

Jeon Jungkook lúc này cũng hối hận, vì lúc nãy trời còn có nắng nên cậu quyết định không mặc thêm, bây giờ thì toàn là gió lạnh...

"Chú ôm một cái liền không lạnh nữa." Giọng cậu tuy nghe như vịt bầu thật, nhưng ham muốn thả thính bác sĩ Kim thì không thể kiềm chế.

Trước những lời nói đầy bẫy này của Jungkook, Kim Taehyung cho dù ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại vô cùng ngứa ngáy.

"Im lặng ăn kẹo." Giọng điệu này giống như lúc bác sĩ Kim lạnh lùng giáo huấn thực tập sinh mới đến.

Nói xong hắn đưa tay cởi áo măng tô màu đen bên ngoài, nghiêng người sang choàng lên vai Jungkook.

Giây phút này, Jungkook muốn biến thành một chú nai nhỏ vui vẻ chạy nhảy tung tăng, trong tim như được tưới qua một dòng nước ấm.

Choàng xong, Kim Taehyung muốn ngồi thẳng lại thì thắt lưng đã bị Jungkook vòng hai tay ôm lấy, ôm chặt cứng.


Hắn cúi đầu nhìn người đang cười đến hai mắt cong cong, "trái tim già nua" không tránh khỏi có hơi run rẩy lần hai.

Như sợ hắn gỡ bỏ tay cậu ra, Jungkook siết chặt hơn, nhỏ giọng năn nỉ: "Tôi ôm chú năm giây thôi, chú chịu thiệt thòi chút đi mà."

Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn gặp một người ngang nhiên ăn đậu hũ của mình, còn năn nỉ cho ăn. Vậy mà hắn cũng mềm lòng không nói gì, cứ để cho đứa nhỏ này ôm.

Nhưng đã qua năm giây rồi mà cái tay kia vẫn không chịu buông.

"Qua năm giây rồi đấy." Taehyung lên tiếng nhắc nhở.

Jungkook bĩu bĩu môi, không đành lòng thả tay ra, vô cùng lưu luyến cảm giác được ôm bác sĩ Kim.

"Đi ăn xế nhé, cậu muốn ăn gì?" Kim Taehyung khởi động xe.

"Tôi muốn ăn đồ Nhật." Nói xong, Jungkook từ trong balo lấy ra máy tính xách tay, nói là đi chơi nhưng bài tập vẫn phải làm, ngày mai phải nộp rồi.

Kim Taehyung "ừm" một tiếng, để không gian yên tĩnh cho Jungkook làm bài tập. Nhưng Jeon Jungkook lại thích nói chuyện với hắn hơn là không khí yên tĩnh:

"Tối nay chú về liền sao?"

"Ừm." Hiếm hoi có cơ hội hắn về nhà vào đúng dịp sinh nhật, cha mẹ hắn dự định làm một bữa tiệc nhỏ.

Jungkook tiếc nuối vô cùng, vậy là không thể cùng đón sinh nhật với bác sĩ Kim rồi. Đáng buồn hơn nữa là ngày hôm nay cậu cũng không được ở bên cạnh hắn lâu lắm, vì ăn xong bữa ăn này hắn lại phải đi rồi...

"Vậy một lát nữa ăn xong chú đưa tôi đến tiệm bánh kem nhé!" Cậu muốn mua một chiếc bánh kem và hát chúc mừng sinh nhật cho bác sĩ Kim.

...


Sau bữa ăn, Kim Taehyung và Jeon Jungkook đến bên một con sông. Cảnh sắc ở con sông này rất khiến người khác rung động, những cơn gió thổi tạo nên từng gợn sóng nhỏ lăn tăn, kết hợp với ánh nắng buổi chiều ấm áp khiến bề mặt sông trở nên vô cùng lấp lánh. Đương nhiên, đây cũng là một địa điểm hẹn hò của nhiều cặp đôi.

Jungkook cầm bật lửa, thắp sáng ngọn nến được cắm trên bánh.

"Chú nghe tôi hát nhé!" Jungkook rất khẩn trương vì bên cạnh sông rất nhiều gió, cậu phải nhanh chóng hát, nếu không còn chưa hát xong nến đã tắt.

Kim Taehyung cong môi cười, gật đầu.

"Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday to my boo, happy birthday to

you~"

Giọng hát tuy rằng hơi khàn vì cổ họng đang không khoẻ của cậu, nhưng qua Jungkook, Kim Taehyung cảm thấy ca khúc này lại hay hơn một chút.

"Chú mau ước!" Jungkook hát xong, hối thúc.

Kim Taehyung cũng không hề có ý kiến với việc đứa nhỏ này gọi hắn là "my boo", nhìn chiếc bánh kem đầy ắp dâu tây tươi ngọt trước mắt, theo như lời Jungkook ước một điều ước rồi thổi nến.

Hắn đưa tay xoa lên mái tóc của đứa nhỏ đang cười tươi: "Cảm ơn Jungkook."

Jeon Jungkook gật gật đầu, nụ cười của cậu ngọt ngào không kém gì những trái dâu tây đỏ au trên bánh kem, một lần nữa nói lời chúc: "Chúc bác sĩ Kim sinh nhật vui vẻ!" Cậu xiên lên một trái dâu tây, đưa đến bên miệng hắn.

Kim Taehyung cúi đầu ăn, vị ngọt thanh tràn ngập khoang miệng.

Đợi trái dâu trên nĩa biến mất, Jungkook lại xiên thêm một trái cho vào miệng mình, thản nhiên nói ra một câu: "Tôi thích chú."

Một câu này Jungkook nói ra, thản nhiên giống như nói "hôm nay trời đẹp quá"...

Trong lòng ai đó khẽ nhộn nhạo nhưng cũng chỉ "ừm" một tiếng.

Đối với câu trả lời lạnh nhạt của bác sĩ Kim, Jungkook cũng đã tập làm quen.


"Sinh nhật không nhất thiết phải tặng một món quà, với lại người nhận quà không nên từ chối món quà của người khác. Chú nói có phải không?"

Khuôn mặt đang cười tinh nghịch của Jungkook khiến hắn biết chắc câu sau của đứa nhỏ này là gì nếu hắn nói đồng tình.

"Phải."

Jungkook cười càng tươi hơn: "Vậy bây giờ tôi muốn tặng chú một nụ hôn, chú không được từ chối!"

Kim Taehyung: "..."

Jungkook nhanh chân hành động, nhích lại gần Taehyung hơn một chút. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, khoảng cách giữa hai người cũng dần thu hẹp. Đoạn chỉ cần một cái ngẩng đầu là đã có thể chạm vào môi, Jungkook lại chuyển hướng, ôm chặt lấy thắt lưng bác sĩ Kim.

Nhìn đầu tóc uốn quăn đang dụi trong lồng ngực mình, trái tim hắn như có ai đó khẽ cào, chầm chậm đưa tay xoa lên mái tóc đó.

Ngày hôm nay có lẽ bác sĩ Kim dễ tính, cho cậu ôm tận hai lần. Dù chỉ ôm thôi, Jungkook cũng đã thoả mãn lắm rồi! Cậu nghĩ đôi khi cũng không nên dựa vào câu "im lặng là đồng ý" mà lộng hành. Cậu sợ bác sĩ Kim không thích, thậm chí chán ghét...

Jungkook cứ ôm bác sĩ Kim dưới ánh nắng chiều như vậy mãi, nhìn hai người họ cũng không kém với các cặp đôi xung quanh chút nào!

.

iamchloe

dự tính ban đầu là hơn hai mươi chương mà sao giờ kì cụk zậy...



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện