Thời điểm Tô Bạch Nhi cầu khẩn cậu với giọng điệu ra lệnh như vậy, cây xiên trong tay Lâm Thanh suýt nữa thì rớt xuống đất, đáy lòng Lâm Thanh nói với hệ thống 333, " Thống ca, đầu óc của nữ chủ có vấn đề à? Tại sao phải đi nhờ ta? "
[ Ký chủ, có nhớ cái lúc mà cậu đi cùng Cố Ngôn, đã gặp nữ chủ và cười khiêu khích với cô, nên bị nữ chủ hiểu lầm cậu thích cô đấy? Nữ chủ Tô Bạch Nhi từ xưa điều hành xử như vậy với những người ngưỡng mộ cô ta.
]
"Ta đi..." Lâm Thanh nhìn xiên thịt trong tay, xiên nướng vàng óng, thơm phức, nhưng...!cảm thấy có chút nuốt không trôi, cậu thật sự bị loại này gớm chiếc đến nơi rồi.
" Thống ca, ta đã đồng ý với yêu cầu của Cố Ngôn, lần sau thấy nữ chủ thì không được cười với cô ta, muốn ta phải làm lơ cô, mặc kệ cô, đúng không?" Lâm Thanh hỏi.
[ Đúng.
]
"Được." Lâm Thanh chống lại cảm xúc muốn nôn mửa mãnh liệt, liếc nhìn Tô Mạt, không để ý tới cô, hỏi Tiểu Trương bên cạnh: " Trương ca, anh nhìn xem người đàn ông đang nằm trên đất có phải là Lưu An, người cầm quyền của Tập đoàn Lưu thị? "
" Đúng vậy, cậu chủ.
" Tiểu Trương xem xét kỹ lưỡng, rồi đáp.
" Hình như Lâm gia chúng ta và Lưu gia đang là đối tác làm ăn phải không? Trương ca, anh đi đánh thức Lưu An kia, và hỏi anh ta tại sao lại nằm ở đây, đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Thanh nói với Tiểu Trương.
"Được rồi, cậu chủ." Tiểu Trương gật đầu với Lâm Thanh, lấy túi sơ cứu mang theo bên người ra, bước nhanh về phía trước.
Mang theo túi sơ cứu là thói quen mà Tiểu Trương đã dưỡng lâu từ khi còn là một lính đánh thuê.
Nhìn thấy Lâm Thanh thực sự phớt lờ cô, thay vào đó lại nói chuyện với vệ sĩ của mình, vẻ mặt của Tô Bạch Nhi lập tức trầm xuống.
Người thích cô chưa bao giờ hành xử với cô theo cách này!
Nhất là khi nghe thấy Lâm Thanh kêu người đánh thức Lưu An?
Lòng cô càng thêm hoảng loạn, nếu Lưu An tỉnh lại, Lâm gia vẫn là đối tác làm ăn với Lưu gia, trong chuyện này Tô Bạch Nhi cô còn dính dáng gì đến nữa?
Làm sao cô có thể trở thành ân nhân cứu mạng của Lưu An?
Làm