"Tiên sinh không ăn ạ?" Thấy Úc Chỉ thờ ơ với đồ ăn trước mặt, Doãn Hủ không khỏi hỏi.
"Cậu thì sao? Ăn trưa chưa?" Dù có buồn bực thế nào, Úc Chỉ cũng không để lộ ra trên mặt, chỉ là thấy hơi khó tiếp thu đối với dáng vẻ mẹ hiền vợ đảm này của cậu, thế là hắn dứt khoát cúi đầu ăn cơm, không nhìn cậu nữa.
"Vẫn chưa ạ." Doãn Hủ nói.
Úc Chỉ không khỏi cau mày ngẩng đầu: "Sao không ăn trước khi đến?"
Doãn Hủ nhìn hắn, cười nói: "Bởi vì là lần đầu tiên đến đây, em muốn thử xem ngày thường anh ở công ty ăn cái gì.
Tiên sinh làm chủ nhà, có thể mời em một bữa được không?"
Nói chuyện vụng về quá.
Úc Chỉ lười trả lời cậu, trực tiếp gọi điện cho trợ lý, bảo đối phương xuống nhà ăn mang một vài món lên đây.
Trợ lý vừa được giao việc: "???"
Không phải sếp đang ăn à, sao còn muốn đưa thêm? Không lẽ đồ ăn Doãn Hủ thiếu gia mang đến không đủ lót bụng? Mọi khi đâu có thấy sếp ăn nhiều đến thế đâu nhỉ.
Trong lòng thì nói thầm như thế nhưng trợ lý vẫn cực kỳ tận chức tận trách đi chọn một số món Úc Chỉ thường ăn để mang lên.
Doãn Hủ nhìn nhìn, nghiêm túc ghi nhớ các món ăn, nghĩ nếu có cơ hội sẽ học cách làm.
Cậu nếm thử thì thấy những món này tuy ngon nhưng vẫn không ngon bằng cơm nhà làm, thấy hơi đau lòng hắn vì công việc bận rộn mà không thể ăn được đồ ăn tốt hơn.
Nhóc mập mơ màng tỉnh dậy, vừa dụi mắt vừa bất mãn: "Hai người ăn mảnh! Sao không gọi con dậy!"
Úc Chỉ gõ nhẹ đũa: "Dậy đúng lúc lắm, ba đang muốn nghe chiến tích đêm qua của con đây."
Nhóc mập cười ha hả: "Đêm qua tiểu gia tui đánh thắng 16 trên 30 trận, tỷ lệ thắng hơn nửa...!Á!"
Tiếng cười đột nhiên im bặt, nhóc mập cuối cùng cũng tỉnh táo lại nhìn Úc Chỉ, buồn ngủ gì đó bay hết, nhóc lập tức đứng lên, cực kỳ ngoan ngoãn nói: "Ba, vừa rồi là con nằm mơ nói mớ, ba đừng tin là thật nha ba."
Úc Chỉ bình tĩnh gật đầu: "Được, thế cơm canh trước mặt con cũng là con nằm mơ thôi, con đừng tin là thật, chờ bao giờ tỉnh ngủ rồi ăn."
Nhóc mập: "......"
Nhóc nước mắt lưng tròng nhìn Doãn Hủ cầu cứu, khiến Doãn Hủ phải nhịn cười.
"Em đã nói với nhóc rồi, nhóc mập đã hứa thi cuối kỳ có thể đứng top 5 trong lớp.
Chuyện học cũng cần phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi mà, lần này tiên sinh tha cho nhóc đi." Doãn Hủ không phụ kỳ vọng của nhóc, đứng ra hòa giải.
Nhóc mập trong lòng cảm động đến rớt nước mắt, nhưng đến lúc nghe rõ nội dung rồi: "......"
Cái gì mà top 5 trong lớp? Nhóc bảo muốn đứng top 5 bao giờ?! Đừng có thêm chuyện cho nhóc nữa mà!
Doãn Hủ cười nhìn nhóc.
Không có ư?
Nhóc mập ánh mắt kiên định, không có!
Doãn Hủ hơi nheo mắt.
Nghĩ kỹ lại coi, thật sự không có sao?
Nhóc mập run bần bật, không, không có mà...!
Ánh mắt Doãn Hủ như dao, quay đầu lại chuẩn bị mở miệng nói tiếp.
Nhóc mập ôm lấy cánh tay cậu, buồn đến héo mòn.
Có, nhóc bảo có là được chứ gì?!
Doãn Hủ sờ đầu nhóc, ngoan quá đi.
Úc Chỉ nhìn một màn trước mắt, không hiểu sao trong đầu lại lóe lên một câu: Con hư tại mẹ.
Má!
Hắn bỏ qua mấy lời vừa rồi, cũng bỏ qua cảm giác kỳ quái, cúi đầu nghiêm túc ăn cho xong bữa.
Lúc ăn đến một món nào đó thì hơi dừng lại một chút, đây không phải vị do dì giúp việc làm.
Hắn ngẩng đầu liếc Doãn Hủ, sau đó thu hồi ánh mắt, trong lòng lại càng rối như tơ vò.
Cứ cảm thấy sắp tới sẽ không dễ dàng gì.
Sau khi ăn xong, Doãn Hủ phải đưa nhóc mập về nhà, trước khi đi còn nhìn Úc Chỉ, nghiêm túc nói: "Tiên sinh, công việc bận rộn, luôn phải tăng ca cũng không có vấn đề gì, chỉ là...!người trong nhà đều rất nhớ anh."
Người trong nhà nhớ tôi hay là cậu nhớ tôi?
Úc Chỉ hỏi thầm trong đầu, thở dài.
Hắn cười nhẹ.
"Tôi biết rồi."
Duỗi tay xoa đầu Doãn Hủ.
"Còn nhỏ tuổi đã muốn quán xuyến việc nhà cũng không tốt, người trẻ tuổi hoạt bát một chút mới đáng yêu."
Nhưng hắn đâu có thích người đáng yêu.
Doãn Hủ rũ mi mắt, hơi mất mát nói: "Vâng, em về trước đây."
Úc Chỉ nhìn hai người rời khỏi công ty, mãi đến khi chiếc xe chở họ đã đi khỏi tầm mắt mới xoay người lên lầu.
Hắn gọi trợ lý: "Giúp tôi..."
Trợ lý đợi một chốc cũng không nghe thấy lời tiếp, không khỏi hỏi: "Tiên sinh?"
Úc Chỉ: "......!Thôi, không có việc gì, cậu đi xuống đi."
Vốn dĩ hắn muốn bảo trợ lý hẹn một bác sĩ tâm lý, nhưng nghĩ lại chính hắn cũng biết tâm lý học, các đạo lý hắn đều hiểu rõ, nhưng hắn vẫn bó tay không có cách nào, có bác sĩ tâm lý cũng không có tác dụng gì.
Còn phải chịu rủi ro bị lộ thông tin.
Úc Chỉ châm một điếu thuốc, ngửi mùi khói, đột nhiên cảm thấy văn phòng trống trải có chút quạnh quẽ.
Điện thoại vang lên: "Lão Úc, ông ở nhà tu khổ hạnh(*) đấy à? Bao lâu rồi không ra ngoài chơi rồi.
Mau ra ngoài, hôm nay nếu còn không đi thì đừng có xưng anh em với tôi."
(*) Tu khổ hạnh, còn gọi là khổ tu, là một hình thức tu hành bắt cơ thể phải chịu đói khát đau đớn.
Trong ngữ cảnh này có thể hiểu tu khổ hạnh là không ăn chơi đàn đúm.
(Bản edit chỉ được đăng trên watt.pad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)
Úc Chỉ nhìn thoáng qua tên người gọi, là một người bạn thân của nguyên chủ.
Nhưng khác với nguyên chủ, người bạn này từ bé đến lớn chỉ biết nhận tiền hoa hồng rồi ăn chơi trác táng, đại khái là vì chơi với người này khá thoải mái nên thỉnh thoảng nguyên chủ vẫn đi ăn uống cùng y.
Một số người tình của nguyên chủ cũng là quen biết qua người này.
Úc Chỉ dùng ngón chân nghĩ cũng biết người này gọi hắn ra ngoài là để đi chỗ nào làm gì.
Hắn không có hứng thú.
Nhưng dù sao thì cũng là bạn bè của nguyên chủ, nếu hắn đã thay thế nguyên chủ sống trong thân thể này, thế thì cũng phải tiếp tục kế thừa những mối quan hệ của anh ta.
Năm giờ chiều, hắn tan làm sớm nhưng không về nhà, mà lái xe đến chỗ của bạn tốt nguyên chủ.
Đó là một câu lạc bộ do người bạn này mở, vừa mới vào cửa hắn đã cảm nhận được sự xa hoa trụy lạc, yến tiệc linh đình, âm thanh nói cười vang vọng khắp chốn.
"Xin mời Úc tiên sinh, ông chủ đã đợi ngài lâu rồi." Nhân viên ở đây đương nhiên biết mặt Úc Chỉ, dẫn hắn vào phòng riêng của ông chủ.
Mở cửa ra liền thấy một người đàn ông trung niên phong độ không tồi đang vẫy tay với hắn.
"Lão Úc, lại đây."
Sau đó y đẩy đẩy hai người đẹp bên người, ý bảo các cô hầu hạ Úc Chỉ.
Úc Chỉ tìm sô pha một người