Doãn Hủ loạng choạng trở về phòng cẩn thận đóng cửa lại, cả người vô lực dựa vào cửa trượt xuống, ngồi trên mặt đất ôm đầu gối.
Giống như phải làm thế cậu mới có sức trở lại được.
Không biết vừa rồi cậu lấy đâu ra dũng khí và bình tĩnh, thế mà lại có thể giả vờ như chưa nghe thấy gì, lặng lẽ về phòng.
Cậu chống cằm lên mu bàn tay, thở hổn hển, hai tay ôm lấy đầu gối, thật lâu sau mới dần bình tĩnh lại.
Tiên sinh đã biết rồi...!
Anh ấy biết từ lúc nào?
Lúc anh ấy biết được đã nghĩ gì, đã muốn làm gì?
Nghĩ đến đây, trái tim hỗn loạn của Doãn Hủ đột nhiên yên lặng lại.
Những câu hỏi khác cậu có thể không biết đáp án, nhưng câu cuối cùng chẳng lẽ cậu lại không biết sao?
Cậu còn vừa tận tai nghe thấy cơ mà...!
Vì muốn cậu trở lại "con đường đúng đắn", người này thậm chí còn muốn mời bác sĩ tâm lý.
Doãn Hủ cảm thấy trong lòng nhói đau, có chút rầu rĩ.
Cảm giác khẩn trương thấp thỏm khi mới biết tình cảm của mình bị phát hiện đã giảm xuống, thay vào đó là nỗi buồn và sự bất lực.
Hắn dù biết cũng không biết muốn vạch trần làm rõ, mà chỉ muốn kéo mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có của mình.
Doãn Hủ khẽ cười thành tiếng, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
Lý trí nói cho cậu, người đó chỉ muốn tốt cho cậu, cho mối quan hệ của hai người, dù sao chỉ khi không có gì biến đổi hai người mới có thể tiếp tục ở chung với nhau, một khi đã có thay đổi thì không thể nói trước được điều gì.
Trái tim lại bảo cậu, hành động của người đó chính là có ý từ chối.
Ngay cả khi hắn đã biết cậu thích hắn cũng không định chấp nhận tâm ý của cậu, thậm chí không muốn đối mặt với tình cảm của cậu, chỉ muốn vờ như chưa phát hiện ra, rồi âm thầm lặng lẽ giải quyết.
Nếu không phải cậu tình cờ nghe thấy, nói không chừng có ngày cậu nản lòng thoái chí quyết định từ bỏ, cũng không biết người đó cũng góp một tay.
Dù sao cũng còn trẻ, lại là lần đầu tiên thích một người, Doãn Hủ hơi không chịu đựng được bị đối xử như vậy.
Nhưng cố tình là cậu còn không có lý do gì để giận dữ oán trách.
Người thích thầm là cậu, người có ý theo đuổi là cậu.
Hắn đã làm gì sai ư?
Hắn chẳng làm gì sai cả.
Đối tốt với cậu là sai sao? Tử tế, xuất sắc, cường đại...!Những điều này là sai sao?
Dù hắn muốn từ chối, muốn hướng mình về con đường đúng đắn, hắn cũng âm thầm làm, không muốn tổn thương thể diện của cậu, càng không xua đuổi hay xa lánh cậu.
Đối phương cũng đã làm đến mức này, cậu còn mong muốn xa vời gì nữa? Cậu còn có thể yêu cầu hắn làm gì nữa đây?
Từ chối là quyền của hắn, cậu không có quyền cướp đoạt nó.
Hắn rất tốt, thật sự rất tốt, tốt đến mức cậu không có lý do gì để oán hận.
Trong một khoảnh khắc, Doãn Hủ có oán, nhưng không phải oán hắn từ chối mình, mà là oán hắn đã đối với mình quá tốt.
Hắn tốt như vậy, làm sao cậu có thể cam tâm buông tay.
Nói đến cùng cậu cũng chỉ là người bình thường, là người thì sẽ có lòng tham, cậu cũng không ngoại lệ.
Con người có bản năng hướng về ánh sáng, khát vọng những thứ tốt đẹp, mà hiện tại đối với Doãn Hủ, Úc Chỉ là đại diện cho "những thứ tốt đẹp" ấy.
Nếu không có Úc Chỉ, cả đời của cậu sẽ không được trọn vẹn.
Liệu tiên sinh có trách cậu không?
Không, sẽ không.
Ngay cả khi đã biết tâm tư của cậu đối với hắn, tiên sinh cũng không nói thẳng với cậu, thay vào đó lại nghĩ cách khuyên nhủ, cho rằng những người trẻ tuổi sẽ thích hợp với cậu hơn.
Nhưng tiên sinh có lẽ không biết, ở trong mắt cậu, hắn chính là người tốt nhất, rạng rỡ nhất, tuy rằng cậu cũng chưa gặp được nhiều người, nhưng cậu cho rằng cho dù có gặp được thêm càng nhiều người nữa, cũng sẽ không ai có thể hấp dẫn cậu như Úc Chỉ, khiến cậu chỉ muốn đến gần.
Thế nhưng...!tiên sinh không cần cậu.
Đêm nay, cả Úc Chỉ và Doãn Hủ đều không ngủ ngon.
Ngày hôm sau Úc Chỉ thức dậy, thay vì rời khỏi nhà sớm như mấy hôm trước, hắn lại chờ đến lúc Doãn Hủ rời giường.
Hắn muốn nhìn phản ứng của Doãn Hủ để xem chiêu độc tối qua dùng có tác dụng hay không.
Đợi một lúc lâu mới chờ được thiếu niên ra khỏi phòng, hai mắt cậu sưng đỏ, dưới mắt còn có quầng thâm.
Úc Chỉ giả vờ khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tối hôm qua thức đêm đọc sách hay xem TV à?"
Doãn Hủ cười lắc đầu: "Em không sao đâu, tiên sinh đừng lo lắng."
Cậu thuần thục mang bữa sáng cho Úc Chỉ.
Toàn những món Úc Chỉ thích.
Thấy Úc Chỉ sững sờ tại chỗ, cậu còn đẩy đẩy bát đũa đến cho hắn.
"Tiên sinh không ăn ạ? Hôm nay muốn nghỉ ngơi không đi làm sao?"
Lúc này Úc Chỉ mới nhận lấy bát đũa, tâm trạng phức tạp mà bắt đầu ăn.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hành động ngày hôm qua chỉ dẫn đến một kết quả...!Doãn Hủ khóc cả đêm.
Chỉ có thế thôi...!
Thế thôi...!
Thế thôi á?!
Không khó để nhận ra cách cư xử của Doãn Hủ không hề thay đổi, trước sau như một chú ý đến chuyện ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của hắn, hiển nhiên là vẫn đang theo kế hoạch nước ấm nấu ếch như cũ.
Nên là tối qua hắn làm trò không có tác dụng gì hết à?
Đã bảo người trẻ tuổi thì sĩ diện cơ mà?
Lúc này Úc Chỉ thực sự cảm thấy mình già rồi, không còn hiểu người trẻ tuổi nghĩ gì nữa rồi.
Nếu mà đổi thành mục tiêu nhiệm vụ ở thế giới trước hắn đến, bây giờ có khi hận không thể lập tức tốt nghiệp rồi tránh hắn xa nhất có thể.
Nhưng Doãn Hủ không như vậy.
Biết rõ hắn đã phát hiện tâm tư của mình, vẫn trước sau như một làm những gì mình muốn.
Úc Chỉ bình tĩnh lại để tự hỏi, rồi chợt nhận ra.
Đứa nhỏ này đại khái là tưởng nếu chính hắn không nói thẳng, có nghĩa là không muốn cậu bị tổn thương, một khi đã như vậy thì cậu cứ giả vờ như không biết gì hết, dù sao hắn vốn là không biết tối hôm qua gọi điện thoại bị cậu nghe trộm được.
Cậu đang ỷ vào chuyện Úc Chỉ sẽ không nói thẳng.
Úc Chỉ không khỏi lắc đầu cười khẽ, trong lòng có chút bất lực lan tràn.
Doãn Hủ...!
Doãn Hủ...!
Doãn Hủ...!
Tôi phải làm gì với cậu mới được đây?
Đúng như Úc Chỉ nghĩ, Doãn Hủ đang ỷ vào việc Úc Chỉ sẽ không nói thẳng ra.
Cậu không ngốc, nếu như quá lộ liễu, hoặc nếu cậu bày tỏ rõ ràng muốn theo đuổi hắn, hắn sẽ nhân cơ hội mà từ chối mình, để cậu không còn cơ hội nữa.
Không bằng giả vờ như chưa nghe thấy gì, khiến bản thân quên đi chuyện đêm qua.
Thứ Hai, hai đứa nhỏ đến trường, trong lòng Úc Chỉ lại không thấy thoải mái chút nào.
Chuyện không giải quyết thì sẽ không biến mất, mà chỉ càng ngày càng thêm phiền phức.
Úc Chỉ không phải người hay chần chừ, nhưng đối với một thiếu niên biến theo đuổi tán tỉnh thành một trận chiến tâm lý, hắn thực sự cảm thấy vô lực.
Từng có lúc hắn đã muốn để yên cho cậu theo đuổi mình.
Nhưng không thể.
Không chỉ bởi vì cơ thể này của hắn lớn hơn thiếu niên tận hai mươi tuổi, còn bởi vì hắn là một người thực hiện nhiệm vụ.
Thế giới này chỉ là một trong những thế giới hắn từng đi qua, trước kia hắn từng trải nghiệm rất nhiều cuộc đời, tương lai sẽ còn phải trải qua nhiều hơn nữa, nhưng thiếu niên thì chỉ có một đời này thôi.
Nếu hắn chấp nhận cậu, sống cùng cậu một đời, sau đó lại quên đi mảnh tình cảm này, thật sự rất không công bằng cho Doãn Hủ, người dành cả một đời để nhớ đến hắn.
Nhưng nếu bản thân hắn không quên đi cậu, mang theo ký ức về người yêu của một đời tiếp tục xuyên qua thời không, thì sẽ không công bằng cho một kẻ gần như bất tử như hắn.
Úc Chỉ thích sự công bằng, không thích người khác mắc nợ mình, càng không thích mình mắc nợ người khác.
(Bản edit chỉ được đăng trên wattpad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)
Rất nhanh đã đến thi cuối kỳ, dưới sự dạy dỗ và áp lực từ ba phía giáo viên, Úc Chỉ và Doãn Hủ, nhóc mập thành công xếp ở vị trí thứ ba trong lớp, trở thành một người bình thường trong miệng Úc Chỉ.
Nhóc mập trợn mắt nhìn hắn: "Ba, bây giờ con mới là người bình thường, thế trước kia ba