Những ngày này, nắng đột nhiên trở nên gay gắt hơn, cái nóng ập đến khiến cho bất cứ ai làm gì ở đâu cũng cảm thấy khó chịu, và nhất là không có ai hiểu được nỗi khổ của những bạn học sinh phải đội nắng đến trường ban trưa.
Mùa hè, có lẽ đã thật sự đến rồi.
Hà Vy có thể nói là cô không hề thích trời nắng chút nào, muốn ra ngoài một chút nhưng vẫn phải bảo hộ cho làn da của mình.
Mà nắng nhiều, ai cũng cảm thấy mệt mỏi.
Bởi vậy, cô thà chịu thời tiết lạnh cũng không muốn chịu nắng nóng.
Chiều nay có lịch hẹn tới học nhà thầy Phong, cô gọi taxi chở đến, mặc một chiếc áo ba lỗ kiểu cách rộng rãi màu đen, như vậy vừa thoáng mát cũng không cần mặc đồ chống nắng.
Trả tiền taxi xong thì cô chạy nhanh vào chung cư, nắng một tí cũng không chịu được.
Hôm nay không biết là có vấn đề gì mà có mấy người công nhân đến sửa một chiếc thang máy, thang bộ cũng bị chặn bằng một tấm biển đang sửa chữa.
Hà Vy nhìn họ một lượt rồi bước vào chiếc thang máy bên cạnh.
Cô bấm tầng 35, lúc cửa thang máy gần đóng hết thì đột nhiên có một bàn tay đàn ông chặn lại.
Thang máy lại mở ra, người bước vào là một người đàn ông xa lạ mà cô không quen, hắn ta uống rượu, bước chuệnh choạng vào trong, có vẻ là người sống cùng chung cư này.
Hắn ta giơ tay bấm loạn xạ mấy cái nút bấm, thấy vậy Hà Vy vội ngăn hắn lại: "Ơ này!" Cô nhìn hắn rồi chỉnh lại số tầng.
Thang máy di chuyển lên trên, lúc này tên đó mới bắt đầu để ý tới cô, hắn nhìn cô từ trên xuống, sau đó thì nở nụ cười kỳ dị.
Hắn quay qua nhìn cô không chút nho nhã nào.
Hà Vy đứng một bên, thấy mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt lại biến thái thấy rõ, cô không khỏi cảm thấy chán ghét.
Ngay sau đó, cô thấy hắn cười lên một tiếng, cất cái giọng khàn khàn của người say.
"Chào em! Xinh đẹp thế này, em đi đâu đây? Có muốn tới phòng anh không?"
Hà Vy không thèm trả lời, chỉ buột miệng mắng hắn một câu: "Thần kinh!" Chỉ có trời mới biết, cô ghê tởm nhất mấy cái loại như thế này.
"Em gái, sao em không trả lời vậy, hay là mình làm ở đây luôn nha!"
Hắn bất ngờ tới sát gần cô, miệng cười phả mùi rượu vào người cô khiến cho cô khó chịu.
Cô vừa nhăn mặt vừa đẩy hắn ra: "Tên điên này, tránh ra chỗ khác!"
Hắn lảo đảo mấy bước rồi lại tiếp tục không buông tha cô.
"Sao em nóng tính thế, cho anh hôn một cái thôi mà! Nào nào…"
Bị hắn tiến đến đòi hôn, hai vai cô bị hắn giữ lại, Hà Vy bức xúc cúi gằm đầu, hai tay giãy giụa đánh hắn.
"Thằng biến thái này, mau bỏ tay ra!"
Hà Vy đang định dơ chân lên đạp hắn thì đúng lúc này cửa thang máy chợt mở ra, ngay sau đó một tiếng thét dữ dằn vang lên: "Mẹ kiếp! Thằng khốn!"
Ngay lập tức, một cú đấm trời giáng rơi xuống mặt của tên biến thái kia, hắn ta không thủ được ngã lăn quay xuống đất, ôm lấy mặt đau đớn.
"Thầy Phong!" Hà Vy sợ hãi chạy đến phía sau Hoàng Phong.
"Để tao gặp lại mày một lần nữa, tao sẽ giao mày cho cảnh sát."
Hoàng Phong hung dữ cảnh cáo hắn, vẫn còn muốn tiến lên đánh cho hắn một trận nữa.
Nhưng rồi quay lại nhìn đến Hà Vy, hắn liền vòng tay ôm cô rời khỏi đó, "Đi thôi."
Đóng sập cửa phòng lại, Hoàng Phong thật nhanh nắm lấy hai vai cô lo lắng hỏi: "Em có sao không? Hắn có làm gì em không?"
Hà Vy ban nãy vẫn còn thơ thẩn chưa hết hoảng, lúc này nghe được tiếng hắn hỏi mới trấn tĩnh trở lại, cô cười hờ đáp: "Em...!không sao.
Thầy không đến em cũng đang định đánh hắn."
Hoàng Phong nhìn xuống trang phục của cô, lúc sau thì hắn đột nhiên nghiêm mặt: "Không được, từ giờ tôi không thể để em đi một mình được.
Cứ như tình huống hôm nay, tôi thật không an tâm chút nào.
Từ giờ đến học tôi sẽ đưa đón em đến nơi đến chốn."
"Không cần phiền đến thầy như vậy chứ.
Em...!em không sao đâu mà.
Hôm nay là do xui xẻo thôi." Chuyện vừa nãy đúng là cô cũng có chút sợ hãi, chỉ là cô cố gắng không để cho bản thân hoảng loạn, nếu khi nãy tên kia làm gì đến cô, cô nhất quyết cũng liều chết với hắn.
Không ngờ Hoàng Phong hắn lại xuất hiện kịp thời, lòng cô được an ủi nên cũng chẳng còn thấy sợ nữa.
"Chuyện này tôi đã quyết như vậy rồi, em không nghe cũng phải nghe.
Được rồi, vào học thôi." Quả quyết vậy xong hắn quay người bước vào trong nhà, còn Hà Vy thì vẫn còn đứng đó nhìn hắn.
Cô không nghĩ hắn lại có phản ứng mạnh mẽ đến như vậy.
Hai người ngồi học được khoảng 20 phút rồi, nhưng Hà Vy vẫn nhận thấy Hoàng Phong hắn luôn còn gì đó khó chịu với cô.
Hắn không nói, nhưng hành vi của hắn thì đã nói lên tất cả.
Cô không biết có phải do mình đa nghi hay không, nhưng rốt cuộc hắn còn có vấn đề gì với cô chứ!?
"Hừ, câu này hôm qua tôi vừa mới giảng xong, nay lại không biết làm, đầu óc em rốt cuộc là làm bằng cái gì vậy?"
"A!" Đã mắng rồi, hắn còn đưa tay lên gõ đầu cô.
Từ nãy đến giờ cũng bị hắn gõ mấy lần rồi.
Hà Vy lấy tay che trán, nghiến răng nhẫn nhịn.
Nếu hắn không phải thầy giáo của cô, cô đã cho hắn một trận vỡ toang đầu rồi.
"Em đọc lại các công thức lượng giác cho tôi xem nào." Hoàng Phong gõ bàn ra lệnh, trong lòng hắn lúc này đúng là có chút cáu thật.
Rõ ràng, hắn cũng chẳng hiểu là vì sao.
"À, ừm...!" Hà Vy ngắt ngứ mãi nhưng cũng chẳng nói được câu nào.
Cô cho rằng đều tại hắn, nhìn hắn đột nhiên đáng sợ như vậy làm cô không nhớ được gì cả.
"Gì đây!? Vẫn còn chưa thuộc? Em phải ăn đánh nhiều lần mới nhớ." Dứt lời hắn dơ tay lên lại định gõ cho cô cái nữa.
"A! Thầy không được đánh nữa, thầy đánh em đau lắm đấy!" Cô theo phản xạ lấy hai tay che đầu.
Cô thầm mắng hắn, sao hôm nay hắn lại có thể ngang ngược như thế này nhỉ! Biết ngay không sớm thì muộn cũng bị hắn đày đọa đến chết.
Hoàng Phong thở hắt ra, buông tay xuống, không hề có chút thương tiếc nào: "Còn không phải là đáng đời!"
Hà Vy bặm môi, hai đầu mày cau chặt lại nhìn hắn.
Cái bút trong tay sớm đã bị cô nắm chặt lại.
Hắn là thầy giáo cái quái gì chứ.
Tên bệnh hoạn thì có.
"Em muốn uống nước cam." Vẫn còn tức giận không nguôi, Hà Vy đột nhiên bảo với hắn như vậy.
Hoàng Phong cũng không mở miệng nói gì, chỉ đưa mắt lườm cô rồi đứng dậy lấy nước cam vắt sẵn trong tủ lạnh cho cô.
"Thầy nhớ cho đường vào, em không uống được chua đâu." Cô ngồi đó hả hê sai bảo hắn.
Nhân cơ hội này, cô cũng thả bút xuống vươn vai thư giãn một chút.
Ngồi học căng thẳng, cô sắp gãy lưng luôn rồi.
Còn bên này, Hoàng Phong chợt liếc nhìn cô đang vươn vai.
Chiếc áo cô đang mặc, thật sự đối với hắn là hở gần hết da thịt rồi còn đâu.
Cả cánh tay, xương quai xanh đều lộ ra, rồi chỉ cần nâng tay một cái thôi lộ luôn cả đường cong của eo.
Mà nói rồi, da dẻ cô vốn trắng bóc như vậy, đến hắn nhìn còn không kiềm lòng được nói chi là cái tên say rượu lúc nãy.
Hắn thật đúng là muốn trừng trị cô vì cái tội này.
Cầm ly nước cam mát lạnh đặt trên bàn, Hoàng Phong ngồi xuống nhìn cô vui vẻ uống hết phân nửa cốc nước cam.
Uống xong cô ấy còn liếm môi hai cái, nhìn một cảnh ấy, cổ họng hắn tự động