Thành phố Hải Dương mỗi khi lên đèn trông thật lung linh và lãng mạn biết bao.
Nhìn từ trên cao, những tòa nhà cao sừng sững mà tưởng như đang phát sáng trong không gian ngả dần về tối, đường chân trời chỉ còn nhìn thấy một vệt hồng le lói.
Nhịp sống đêm lại vừa được bật công tắc, những đoạn đường tắc nghẽn dường như chỉ là chuyện thường ngày.
Chiếc xe thể thao hoà vào cùng với làn đường đông đúc, Hà Vy và Hoàng Phong đang đi tới địa điểm quán đồ nướng ở sâu trong thành phố.
Hai người vừa mới thoát ra khỏi một cơn tắc đường chẳng khác gì ở đường phố Hà Nội cả.
Trên mặt ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi đi qua khỏi đây.
Không bao lâu họ dừng lại ở trước cửa của quán nướng nổi tiếng ở Hải Dương, có thể nói là ngày nào khách đến cũng như rươi.
Mà tối nay cũng không phải ngoại lệ.
Hoàng Phong tìm được chỗ đỗ xe, hai người cùng nhau bước vào quán.
Nhìn qua hai người họ sẽ chẳng ai cho rằng một người là thầy giáo còn người kia là học sinh.
Tất cả sẽ chỉ nghĩ đơn giản đó là một cặp tình nhân đang đi hẹn hò mà thôi.
Bộ quần áo lúc chiều, cả hai vẫn chưa một ai thay.
Quán khá rộng, nên dù đông khách cũng vẫn còn nhiều bàn ghế.
Phục vụ cả nam lẫn nữ đều không thiếu, họ đi lại bận rộn với những chiếc áo đồng phục mặc trên người.
Ngồi vào bàn rồi, hai người chờ phục vụ đến rồi gọi set đồ nướng phong phú tha hồ chọn lựa.
Đối với hải sản, phải nói là Hà Vy cực kỳ thích ăn.
"Thầy… mình uống rượu nhé?"
Đối diện với đôi mắt long lanh đầy chờ mong của cô thì Hoàng Phong hắn lại chỉ lãnh đạm nhìn, "Tửu lượng của em chắc cũng không tầm thường nhỉ!"
Hà Vy hơi lui lại, cô nói: "Ờ thì, đi ăn đồ nướng thì phải có rượu mới ngon chứ thầy.
Hơn nữa, rượu ở đây cũng chỉ là thức uống đi kèm với đồ ăn thôi, không say chút nào luôn.
Thầy có biết Soju của người Hàn không? Rượu này gần giống với nó đấy."
Hoàng Phong đã từng thử qua rượu Soju, vị của nó có chút lạ so với rượu ở Việt Nam nhưng cũng sẽ không đến nỗi dễ say.
Căn bản là, hắn vẫn không muốn để cho cô uống rượu quá sớm.
"Lát tôi còn phải lái xe, còn em, mười tám tuổi vẫn chưa đến thì đừng có động đến những chất kích thích, xảy ra chuyện gì, em nghĩ đến hối hận thì đã không kịp rồi."
Hà Vy nhìn hắn bĩu môi, cô chắc chắn không cùng quan điểm với hắn rồi, "Thầy à, sao lúc nào thầy cũng cứng ngắc như vậy nhỉ! Đừng nói với em là thầy chưa bao giờ trải qua một cái tuổi nổi loạn của mình đấy, cuộc sống này không có chút gia vị màu sắc thì nó sẽ vô vị biết bao, cũng như trên bàn nhậu, phải có một tý rượu thì nó mới vui.
Rượu vào lời ra, rất nhiều chuyện để nói, vậy mới không thấy nhàm chán chứ đúng không!"
"Vậy là, em vẫn muốn uống đúng không?"
"Em nghĩ là, dù có nói gì thì thầy cũng phải uống với em tối nay." Cô dường như rất kiên quyết trả lời hắn.
Hắn nhìn sâu trong đáy mắt lấp lánh ánh đèn của cô, không thể nhận ra một góc tâm tư thầm kín đã được cô giấu đi rất kỹ.
Cô sợ để sơ hở một chút, sẽ bị hắn nhìn ra, đến lúc ấy, cô biết phải làm sao đây!?
"Được rồi.
Nhớ là uống ít thôi."
Cuối cùng thì hắn cũng đồng ý.
Hà Vy mỉm cười, gọi phục vụ.
Hoàng Phong khẽ thở ra một hơi, lòng mang chút ấm áp nhìn cô phía đối diện.
Những lời cô nói cũng đúng.
Chỉ là, hắn không biết mình đã từng có khoảng thời gian nổi loạn nào hay chưa.
Hắn chỉ nhớ mình đã từng cãi vã với ba mẹ về rất nhiều chuyện, đầu tiên là chuyện hắn thi trái trường mà ba mẹ đã chọn cho hắn, còn thứ hai là về chuyện hắn nối nghiệp dạy học của ông nội.
Có thể, đối với hắn, như vậy là đã đủ nổi loạn rồi.
Khói mỏng bay lên từ những chiếc bếp nướng điện tỏa ra khắp không gian, mùi hương của thịt nướng vương lại ở bàn này rồi đến bàn kia, thậm chí bay đến mọi ngóc ngách của quán ăn.
Những tiếng cười giòn tan của nhóm sinh viên gần đó, họ ngồi bàn ghép đôi, hình như hôm nay là sinh nhật của ai đó, thấy trên bàn có đặt một chiếc bánh kem.
Hoàng Phong ở bên này vẫn đang ngồi nướng thịt và hải sản, còn Hà Vy thì, nãy giờ cô luôn là người rót rượu cho cả hai.
Hoàng Phong gắp đồ đã chín vào bát cho cô, miệng nhắc: "Ăn đi, uống nãy giờ rồi."
"Phải công nhận, ở đây đồ ăn ngon, rượu cũng ngon luôn." Cô đưa chén rượu vừa rót đặt sang bên chỗ hắn.
Người có chút lâng lâng mùi rượu.
Nhìn hai má cô hơi hơi ửng hồng, hai vai gật gù không chịu ngồi yên, đôi lúc lại thấy mỉm cười chuyện gì.
Hắn cũng là lần đầu thấy, khi cô có men rượu trong người lại dễ thương đến vậy.
Không biết qua bao lâu, Hà Vy ngồi ăn hết đồ ăn mà Hoàng Phong gắp cho cô.
Bàn tay hắn di chuyển quanh bếp nướng, ẩn hiện trong tầm mắt cô, lúc mờ nhạt có lúc lại rõ rệt, thật rắn chắc biết bao! Ước gì, hắn đưa tay lên chạm vào má của cô.
Rất nhanh, Hà Vy lắc lắc đầu mình, làn khói mờ nhạt uốn lượn trước mắt, cô chắc mẩm là mình điên rồi.
Rốt cuộc thì đây là cảm giác gì mà lần đầu cô lại được trải nghiệm như vậy!?
Rượu đúng là có thể khiến cho con người ta sinh ảo giác.
"Thầy thấy em bướng bỉnh lắm à?" Cô lấy lại bình tĩnh và bất chợt hỏi hắn.
"Sự bướng bỉnh của em có thể đã khiến cho nhiều người cảm thấy khó chịu rất nhiều." Hắn suy nghĩ kỹ rồi mới trả lời lại cô.
"Vậy hả." Nghe xong Hà Vy chỉ khẽ nâng khóe miệng, cô cũng biết là như thế chứ, bởi sở thích trước giờ của cô chính là chọc tức người khác mà, chỉ là không ngờ người đầu tiên thẳng thắn nói ra với cô những lời này lại là hắn.
"Vậy còn thầy thì sao? Thầy cũng cảm thấy như thế à?"
Thật ra cô cũng không cảm thấy buồn bực trong người, cô chỉ muốn biết hắn đang nghĩ những gì.
Hoàng Phong nâng mắt nhìn cô, dường như nhận ra được sự khác lạ trong giọng nói của cô.
Cô vẫn đang chăm chú nhìn hắn, đôi mắt biết cười, giờ đây lại có chút mông lung.
"Nếu tôi trả lời là có, thì em có khó chịu không?"
Cô không trả lời hắn, lại chỉ buông mí mắt nhả ra một câu: "Vậy là có rồi." Sau đó thì nâng chén rượu ngửa cổ uống cạn.
Không rời mắt khỏi cô, đợi cô đặt chén rượu rỗng xuống bàn, Hoàng Phong nhẹ nhàng vươn tay lau đi giọt rượu vương nơi khóe miệng cô, "Uống đủ rồi, về thôi."
Hà Vy ngây người, bờ môi khẽ động đậy, cảm nhận rõ ràng từng nơron thần kinh đang giật giật, tiếc nuối một chút hơi ấm từ da thịt hắn.
Hôm nay rốt cuộc là cô bị làm sao vậy? Dù là vô tình hay cố ý, cô cũng giống như đang bị mê hoặc.
Quay trở về chung cư, Hoàng Phong đưa Hà Vy lên nhà yên ổn thì lại phải nhanh chóng chạy ra ngoài, lo lắng nhìn Hà Vy nằm oài người ra ghế.
"Em ở yên đấy, tôi chạy xuống tạp hóa xem có cái gì để cho em giải rượu không."
"Không cần, em đã say đâu à." Cô khua tay, mắt vẫn nhắm lại, thực sự là mấy chén rượu đó đâu thể khiến cô say được.
Chẳng qua là…
Phải nói sao nhỉ! Cô… có lẽ chỉ muốn hắn quan tâm mình một chút mà thôi.
Hoàng Phong không có thời gian để đôi co lại cô, hắn đóng sập cửa rồi vội vàng xuống nhà.
Hắn thực sự lo lắng, nếu để ba mẹ của cô biết cô uống rượu ở chỗ hắn về thì không biết sẽ suy nghĩ gì về hắn nữa.
Không lâu sau quay lại, Hoàng Phong mở cửa nhìn quanh nhà nhưng không thấy cô đâu.
Hắn gọi mấy tiếng cũng chẳng có ai trả lời, lúc này hắn mới hoảng hốt tìm khắp nơi.
"Hà Vy, em đâu rồi? Hà Vy!"
Cửa phòng ngủ không thấy, hắn chạy tới phòng vệ sinh thì thấy cửa đang khóa, hắn xoay nắm đấm cửa mấy lần.
"Thầy làm gì thế, em ở đây."
Đột nhiên bên trong phát ra tiếng nói ồm ồm của cô.
Hoàng Phong thở phào một hơi, hai tay chống hông trong trạng thái bất lực, vầng thái dương còn lưu lại một dòng chảy mồ hôi.
Một chút nữa thôi mà cô không lên tiếng, có thể là hắn sẽ đi báo cảnh sát rồi.
"Em làm cái gì ở trong đó thế? Buồn nôn à?"
Ngay sau đó câu trả lời của cô khiến cho hắn một giây phát hoảng.
"Không, em tắm.
Em quên mất là mình không mang quần áo rồi, thầy kiếm tạm bộ nào cho em mặc đi."
"Em nói cái gì? Em tắm sao!?" Hắn sắp phát điên lên vì cô rồi.
"Em có điên không mà đi tắm lúc này! Em đang say rượu chẳng may mà bị đột quỵ ra đấy, em muốn tôi chôn cùng theo em à!? Em mau ra ngoài ngay không thì bảo!?"
Thấy hắn bên ngoài đang quát mình, Hà Vy cũng bực mình không kém, "Em đã nói là em không say rồi cơ mà, sao thầy cứ nghĩ là em say được nhỉ!" Biết thế cô đã chẳng giả vờ say rồi.
"Không cần biết em có say hay không, vừa uống rượu buổi tối thì tốt nhất là không nên tắm vội.
Mà vừa nãy em có tắm nước nóng không hả?"
"Haiz, em có kịp bật nóng lạnh đâu.
Mà thôi, thầy mau đi lấy quần áo cho em đi, đứng trong này tý nữa không khéo em bị ngã ngửa ra đây luôn đấy."
Hoàng Phong hừ mũi lườm cô qua cái cánh cửa, chỉ đành nhanh chóng đi lấy quần áo cho cô mặc, "Đợi một chút."
Khoảng mười giây sau đó, đèn điện ở trong chung cư đột nhiên vụt tắt toàn bộ.
Từ nhà vệ sinh, Hà Vy "A" lên một tiếng vì giật mình.
Cô co quắp