Trước cổng nhà của Tiến Anh, cậu lạc lõng đứng nhìn chiếc xe hơi màu trắng rời đi.
Hai bàn tay cậu siết chặt ở bên hông, đêm đen bao trùm làm cho đáy lòng cậu chết lặng.
Cậu biết, chỉ cần đối diện với thầy ấy, cô sẽ lại mềm lòng.
Cậu cũng biết rằng, vốn dĩ cậu không quan trọng đối với cuộc sống của cô.
Cậu giống như một phép thử, mà cô sẽ lựa chọn theo cảm tính.
Nhưng cậu lại không đành lòng rời xa cô.
Cậu sợ rằng, những ngày qua ở bên cô...!chỉ thoáng qua như một giấc mộng đẹp đẽ.
Tỉnh mộng rồi...!chỉ còn lại mình cậu mà thôi.
Thế nhưng là..., thật tốt, vì cô vẫn trao cho cậu một cơ hội.
Cho dù cơ hội đó mong manh đến cỡ nào.
Cuộc đời này gặp được cô, chính là điều tốt đẹp nhất đối với cậu.
***
Im lặng suốt dọc đường đi, cuối cùng hai người cũng đến nhà của Hà Vy.
Trong xe không khí trở nên nặng nề, tuy là cả hai đều không lên tiếng nhưng nội tâm của hai người họ thì lại đều đang dậy sóng.
Mỗi người mang một ý nghĩ riêng, nhưng đáy lòng lại giằng xé đến khó chịu.
Không biết qua bao lâu, Hà Vy chạm tay vào chiếc dây an toàn, muốn mở nó ra để rời khỏi xe.
"Mình nói chuyện một chút đi được không?"
Bỗng, âm thanh trầm khàn của Hoàng Phong vang lên trong xe, hắn dường như đã phải kiềm nén rất lâu mới có thể thốt ra được lời nói.
Tay hắn vẫn siết chặt lấy vô lăng, ánh mắt vô thần nhìn vào một chỗ.
Hà Vy ngừng động tác của mình lại, cô khó khăn mở miệng: "Em và thầy...!thì có gì để nói đây!?"
Giờ phút này, những hình ảnh của ngày hôm ấy một lần nữa hiện ra trong trí nhớ của cô.
Muốn quên đi nhưng lại không có cách nào để quên, con tim cô lúc này giống như đang rỉ máu, đau thấu tận tâm can.
Trong một thoáng trầm tư, Hoàng Phong cuối cùng cũng mở miệng, hắn kiên định hỏi cô một câu:
"Rốt cuộc thì,...!em nghĩ những gì về tôi?"
Trong lòng Hà Vy lộp bộp một tiếng.
Cô bất giác cuộn chặt nắm tay, khẽ cắn lấy môi mình.
Vì sao hắn lại hỏi cô như vậy?
Tối hôm nay, hắn trở nên rất kỳ lạ, giống như là, hắn đã nhận ra được cô đang thầm thích hắn.
Nhưng hắn hỏi như vậy, là muốn trực tiếp phá vỡ đi phòng tuyến cuối cùng của cô sao!?
Không thể được! Cô không muốn để cho hắn biết.
Cô không thể nào chịu được sự giày vò này.
"Em chẳng nghĩ gì cả!" Cô kiềm chế tâm tình mà phát ra tiếng.
Nhưng rồi, Hà Vy lại vì câu nói tiếp theo của hắn mà không khống chế nổi được nữa.
"Vì sao?"
Thế rồi, cô nghẹn ngào phun ra từng chữ khổ sở, nước mắt mặn chát lăn dài trên hai má.
"Bởi vì, em vốn không được phép làm như thế! Ngay từ khi bắt đầu, em hiển nhiên là không nên gần gũi với thầy như vậy! Em không nên đối với thầy đặc biệt hơn những người khác! Em không nên có những tâm tư nào khác khi ở bên cạnh thầy..., không nên tiếp tục chen chân vào những chuyện riêng tư của thầy.
Và điều cuối cùng có lẽ là, em không nên ngu ngốc đi thăm dò đến trái tim của thầy...!Thầy nếu đã thích cô Mai Anh nhiều như thế, vậy vì cớ gì mà còn hỏi em những điều này đây!?"
Lời cô vừa dứt, chợt một bóng đen bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của cô, lực đạo mạnh mẽ áp sát lấy đằng sau gáy cô.
Hắn phủ đôi môi của mình lên môi cô, mãnh mẽ hôn sâu.
Giờ khắc này, Hà Vy sững sờ tại chỗ, mắt cô trợn tròn khó tin, bất động mặc cho hắn ngấu nghiến lấy đôi môi của mình.
Hoàng Phong vẫn không ngừng cắn xé môi cô, cảm nhận từng hương vị ngọt ngào của cô thuộc về riêng hắn.
Sự kiềm nén tận sâu trong lòng hắn giống như được thoát ra, bạo phát trên cơ thể Hà Vy.
Trái tim của hai người đập nhanh dữ dội, hơi thở hỗn loạn quyện vào nhau, không gian trong xe phút chốc liền trở nên rạo rực.
Cho đến khi cả hai không đủ dưỡng khí thì Hoàng Phong mới từ từ thả cô ra.
Hai người hít thở dồn dập, hắn nhìn xuống đôi môi bị sưng đỏ đến mê mẩn của cô, khàn khàn cất giọng:
"Còn tôi thì muốn nói,...!tôi thích em!"
Từng hơi thở ấm nóng của hắn len lỏi vào vô số các giác quan của cô, khiến cho cô cảm nhận được sự rung động mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Đôi mắt của cô long lanh nhìn sâu vào đôi mắt say mê của hắn.
Lông mi, sống mũi, bờ môi hé mở run run...!
Tất cả xuất hiện ngay trước mắt cô với khoảng cách thực gần, làm cô lầm tưởng hắn đang ở trong giấc mộng hằng đêm của cô.
Nhưng không phải vậy, là chính tai cô nghe hắn nói...!hắn thích cô.
"Thầy có biết, mình đang làm cái gì hay không? Thầy có biết, thầy...!là gì của em hay không?" Hà Vy chậm chạp nặn ra từng câu chất vấn hắn, bởi vì cô biết, hành động của hắn vừa rồi đã chính thức phá bỏ đi ranh giới mà bấy lâu nay hai người đã vô tình tự tạo ra cho mình.
"Tôi biết! Nhưng tôi không quan tâm..." Hắn thâm tình nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, mặc kệ hết thảy những cái gọi là khoảng cách, là thân phận giữa hai người mà nói với cô: "Hà Vy, tôi chỉ muốn nói cho em biết những suy nghĩ thực sự trong lòng của tôi.
Tôi muốn em có thể biết rằng, tôi đã