Không lâu sau thì cửa phòng khám mở ra, vị bác sĩ bước ra khỏi phòng đầu tiên.
Hà Vy nhanh chóng đứng dậy hỏi: "Bác sĩ, cậu ấy có vấn đề gì nghiêm trọng không?"
"Hiện tại thì không ảnh hưởng gì lớn ở bên trong cả, chỉ có một vài vết bầm tím ngoài da thôi, không cần quá lo lắng.
Xong xuôi thì xuống dưới tầng dưới kia để thanh toán tiền khám nhé!" Cô bác sĩ trạc tuổi mẹ cô lên tiếng trả lời.
"Dạ vâng, cháu cảm ơn bác sĩ!" Nghe vậy Hà Vy mới cảm thấy thả lỏng hơn.
Sau khi bác sĩ đi khỏi thì Tiến Anh cũng bước ra khỏi phòng khám.
Cậu một tay nhét túi quần, tay còn lại thì xoa xoa lấy bụng, vẫn còn cười được nhìn Hà Vy mở miệng: "Anh đã bảo là không sao rồi mà, ngồi nghỉ có lát là lại khỏe ngay thôi!"
Hà Vy cau có nhìn cậu: "Cậu vẫn còn tươi tỉnh nhỉ! Đúng là một tên ngốc nghếch, bọn chúng nhiều người như vậy còn có thể đánh lại được hay sao mà cậu còn thách thức với bọn chúng!"
"Hừ, ai bảo cái đám chó dại ấy lại dám nói xấu anh ngay trước mặt em! Anh cũng sẽ không để yên cho bọn nó sống dễ dàng vậy đâu!"
"Đừng có đụng vào đám ấy nữa, nếu không sống chết của cậu từ sau tôi sẽ mặc kệ đấy, biết chưa!?" Hà Vy chỉ tay vào cậu cảnh cáo.
Tiến Anh biết cô lo lắng cho mình nên cũng không đôi co thêm nữa, cậu gật gật đầu: "Được rồi được rồi, anh chỉ đùa một chút thôi!"
Giữa lúc này, Hoàng Phong tiến đến chỗ hai người họ, hắn lên tiếng nói: "Nếu đã không có chuyện gì nữa thì chúng ta về thôi."
Hắn vừa dứt lời thì Tiến Anh nhìn chằm chằm hắn cảnh giác, cậu nói: "Để em đưa Hà Vy về."
Hoàng Phong bộ dáng vô cùng bình tĩnh, thản nhiên mở miệng: "Tôi và Hà Vy sẽ đưa em về!"
Tiến Anh còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy hắn nhìn về phía sau nói tiếp: "Vũ, Khang, hai cậu giúp mình đưa Diệu Phương về nhà được không! Còn mình sẽ đưa hai người này về."
Nghe vậy, anh chàng hoạt bát tên Vũ kia tiến lên một bước nói: "Sao cơ, cậu thực sự yên tâm khi để mình và Khang đưa em gái này về nhà à!?"
Hoàng Phong nheo mắt lại nhìn anh ta: "Cậu thử động vào một sợi tóc của học sinh của mình thử xem!"
"Được rồi, mình chỉ nói đùa chút thôi mà!" Anh chàng tên Vũ giơ hai tay lên đầu hàng.
Hoàng Phong nhìn sang Diệu Phương rồi bảo: "Em không cần lo lắng, cậu ta cái mồm vô văn hóa vậy thôi nhưng tâm địa thì không hề xấu đâu!"
"Vâng, em biết mà, em về cùng hai anh ấy cũng được thầy ạ!" Diệu Phương gật đầu vui vẻ nói.
"Này này này..." Anh chàng hoạt bát kia tiến đến kéo tay của Hoàng Phong, rất không vui mà nghiêm túc chỉnh đốn lại Hoàng Phong, "Cậu nói cái gì mà mồm vô văn hóa!? Miệng của mình chỉ là có chút hoạt bát mà thôi, chẳng phải cũng chỉ vì muốn cho mấy người được vui vẻ náo nhiệt thôi sao, vậy mà con người cậu, cứ mở miệng ra là lại chọc ngoáy mình.
Còn có thiên lý nữa hay không!!!"
Lúc này, anh chàng tên Khang kia tiến lên xách cổ anh chàng hoạt bát lôi đi, lạnh lùng phun ra một câu: "Cậu nói ít lại thôi!"
"Ây da, buông mình ra! Mất mặt quá đi mà! Hạ Khang, Hoàng Phong, tối nay về nhà tôi nhất định sẽ chồng cây chuối hai cậu!" Bị kéo đi rồi nhưng tiếng la mắng của anh chàng kia vẫn còn vang vọng khắp hành lang.
Hoàng Phong đưa tay lên đỡ trán, ước gì có thể quay ngược lại quá khứ, để năm ấy hắn không đồng ý kết bạn với cái tên lắm mồm này.
Hà Vy đứng bên cạnh thì suýt nữa đã rớt tròng mắt ra rồi.
Cô không hiểu, Hoàng Phong hắn kiếm ở đâu ra hai người bạn quái dị như thế này.
Người thì một chữ hai chữ quý như vàng, kẻ còn lại thì hễ mở miệng là khiến cho người khác muốn khâu mồm lại ngay lập tức.
"Hi hi, bye thầy giáo, bye Hà Vy nhé, em về nhà trước đây!" Diệu Phương rất vui vẻ vẫy tay chào mọi người,