Ngày hôm sau, chỉ có mình Hoàng Phong là tới resort để chơi golf.
Hà Vy cũng muốn đi cùng với hắn lắm, nhưng sáng nay lúc bị hắn đánh thức, toàn thân cô mệt mỏi, buồn ngủ đến rã rời.
Và thế là cô đưa ra quyết định ở lại ngủ nướng một mình.
Hoàng Phong khi tới resort vẫn trùng với thời gian mà hôm trước họ đến.
Hắn đi đến quầy để check-in với nhân viên, nhưng nhân viên lại nói với hắn rằng hắn không cần phải làm thêm thủ tục gì cả, cứ trực tiếp đi đến khu Lobby.
Cũng bởi vì Vũ Dương đã thông báo từ trước với nhân viên rằng hắn chính là khách của anh.
Hoàng Phong cũng không có ý kiến gì cả, hắn đi vào trong thuê cho mình một bộ gậy golf chuyên nghiệp.
Lúc đi đến khu Lobby thì hắn chỉ nhìn thấy một mình Phương Nga đang ngồi ở đó.
Cô cũng đã nhìn thấy hắn từ xa, không khỏi có chút vui mừng lẫn kinh ngạc.
"Hoàng Phong, chào buổi sáng!" Cô vẫy tay với hắn.
Hắn lịch sự gật đầu với cô, "Chào buổi sáng." Sau đó, hắn không khỏi nhìn xung quanh rồi hỏi, "Anh Dương chưa đến sao?"
"À...! Vũ Dương anh ấy hôm nay có việc đột xuất ở công ty, có lẽ sẽ không đến được." Cô nhìn về phía sau hắn, dò hỏi, "Vậy...!Hà Vy em ấy, cũng không đến cùng anh sao?"
"Hà Vy hôm nay hơi mệt, em ấy đang ngủ ở nhà."
"À..."
Phương Nga trong lòng âm thầm cảm thấy vui vẻ.
Cô nhẹ nhàng nói, "Đã vậy thì, hôm nay để tôi chơi cùng anh nhé!"
"Được."
Dứt lời, hắn xoay người cầm bộ gậy golf rời khỏi đó, Phương Nga cũng mỉm cười đi theo sau hắn.
Trên đường đến sân golf, Phương Nga vẫn không ngừng tìm kiếm chủ đề để có thể nói chuyện cùng hắn.
Chủ yếu là hỏi về nơi hắn sinh sống hay là công việc nghề nghiệp của hắn.
Nhưng có vẻ như là hắn không muốn nói quá nhiều, vì thế mà cô cũng chỉ biết gượng cười rồi thôi.
Hôm nay Hoàng Phong không chơi lâu như lần trước, cho đến khi ánh nắng bắt đầu xuất hiện, hắn chủ động lên tiếng trở về.
Mặc dù là ngày hôm nay có được khoảng thời gian riêng với hắn, tuy là số lần hai người nói chuyện cũng chẳng nhiều, cũng chẳng có cảm giác gần gũi bao nhiêu.
Nhưng mà trong lòng của Phương Nga, vẫn còn muốn được ở bên cạnh hắn thêm một chút nữa, chứ không chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Chẳng hiểu sao, hắn càng lạnh lùng hờ hững, thì cô lại càng muốn tới gần hắn tìm hiểu.
Ngay từ khoảnh khắc lần đầu tiên gặp, hắn đã vô tình tỏa ra một sức hút làm cho cô rất khó mà cưỡng lại.
Lúc Hoàng Phong thay quần áo xong, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì thấy bóng dáng của Phương Nga đang đứng ở ngoài chờ hắn, cô cũng đã thay trên người một bộ váy lịch sự trang nhã.
Hắn đi đến gần, kỳ lạ hỏi, "Cô vẫn chưa về sao?"
Hai tay Phương Nga đan vào nhau, dáng vẻ ngượng ngùng nói, "À, tôi...!Anh có thể cùng tôi đi uống cafe một lúc không?"
Thấy hắn yên lặng nhìn mình thì cô ngay lập tức giải thích, "À thật ra, tôi chỉ muốn hỏi anh một vài chuyện về chơi golf mà thôi.
Ừm...!Anh biết không, sắp tới ở đây có tổ chức một trận đấu golf chuyên nghiệp, nếu được, hy vọng anh có thể đến xem."
Hoàng Phong nghe vậy thì ngẫm nghĩ một lúc rồi mới trả lời, "Chắc là không thể rồi, chúng tôi chỉ ở đây thêm mấy ngày nữa thôi.
Cảm ơn lời mời của cô nhé!"
"Ừm...! Nhưng mà..." Phương Nga còn đang muốn nói gì đó để thuyết phục hắn, nhưng nhất thời cô cũng không nghĩ ra được lời nào để nói nữa.
"Giờ tôi còn có việc phải đi, chào cô nhé!" Hoàng Phong không đợi Phương Nga kịp phản ứng gì, lập tức bước qua người cô rời đi.
"Anh..."
Cuối cùng, cô chỉ có thể đứng đó trông theo bóng dáng của hắn cho đến khi khuất dạng hẳn.
Năm ngón tay của cô bất giác siết chặt lại, có một cảm giác ấm ức không rõ thành lời.
Từ trước đến nay, quả thực Phương Nga cô còn chưa từng phải nếm trải qua cảm giác bị đàn ông hờ hững bao giờ cả đâu.
Lần đầu tiên trong đời, cô đã phải hạ mình chủ động với một người đến mức độ này.
"Nga!"
Bất thình lình, một giọng nói âm trầm vang lên ở phía sau lưng.
Phương Nga thoáng giật mình quay người lại.
Vũ Dương đứng yên lặng ở cách cô ba mét, một tay của anh đúc túi quần âu, âm thầm cuộn lại.
Một giây sau anh bước từng bước đến gần cô, đôi con ngươi thăm thẳm khóa chặt lấy khuôn mặt có mấy phần cứng ngắc của cô.
"Em đang làm gì ở đây vậy?" Vũ Dương mở miệng hỏi, thanh sắc bỗng trở nên lạnh lùng hẳn đi, chẳng còn giống với dáng vẻ của người anh thân thiện phóng khoáng như ngày thường.
Giờ khắc này, Phương Nga lại không khỏi trở nên lúng túng lạ thường, cô hé miệng, mắt cũng ngập ngừng chẳng dám nhìn thẳng vào anh.
"À...!em...!Không có gì cả, mà sao anh trở về sớm vậy, mới có hơn tám giờ thôi mà." Cô đang thầm nghĩ, giờ này lẽ ra anh ấy nên tham gia cuộc họp quan trọng ở công ty mới phải.
Vũ Dương nheo mày rất khẽ, anh nói, "Chẳng phải anh nói là sẽ cố gắng về sớm để cùng em chơi golf sao! Giờ em còn muốn chơi nữa không?"
Phương Nga máy móc lắc đầu, "Em vừa mới chơi về rồi, để vào ngày mai đi."
"Em chơi rồi? Với Hoàng Phong sao?"
Phương Nga mím môi không nói gì.
Nhìn biểu cảm đó của cô, Vũ Dương đột nhiên muốn bật cười.
Cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, anh cũng đều đã nghe hết cả rồi.
Vũ Dương cũng không nói thêm gì nữa, bỗng anh áp sát về phía cô, vòng tay ra ôm lấy hông cô, cúi xuống kiếm tìm đến đôi môi của cô.
"Ưm..."
Vũ Dương thả từng cái hôn mơn trớn lên môi cô, sau đó lại chậm rãi di chuyển đến má, đến cằm, rồi sau đó là cần cổ mềm mại.
Hơi thở của hai người dồn dập quyện vào nhau, trong không gian phát ra sự mập mờ đầy cháy bỏng.
Chợt, Phương Nga dùng hai tay đẩy mạnh anh ra, thở dốc nói, "Anh dừng lại được rồi, anh không biết ở đây còn có người à!?"
Bị cô phản ứng mạnh mẽ như vậy, Vũ Dương ngay lập tức bị chọc giận, anh nhìn cô gắt gao, "Em không cần phải bao biện gì hết cả, là em đang cố tình trốn tránh anh phải vậy không?"
"Sao em phải trốn tránh anh? Em thì có thể trốn tránh anh cái gì đây!?" Phương Nga cũng cảm thấy khó chịu trong người, không buồn giả bộ bình tĩnh nữa.
Vũ Dương bật cười thành tiếng, "Không trốn tránh ư? Đừng tưởng anh không biết gì hết Nga ạ, gần đây tâm tình của em vẫn luôn thay đổi thất thường đối với anh, mấy ngày trước thôi em cũng đâu có tỏ ra như thế.
Từ khi gặp được hai người kia, em mới trở nên như vậy có đúng không!?"
"Anh bớt suy diễn lung tung lại đi! Trước kia em thế nào thì bây giờ vẫn là như thế, anh đừng tưởng mình là bạn trai của em thì có quyền quản em thế nào thì quản! Anh là cậu con trai cưng của chủ tịch tập đoàn Insight, có biết bao nhiêu cô gái muốn được trèo lên giường của anh để đổi đời, em cũng chẳng phải là thứ gì quan trong cả, anh không còn hứng thú nữa thì cứ việc đá em mà đi tìm người khác.
Thế thôi!"
Nói xong, cô dứt khoát xoay người muốn đi.
Vũ Dương vội vàng kéo tay của cô, anh bất lực đành phải hạ giọng xuống, "Được rồi, là anh không đúng được chưa! Coi như anh vẫn chưa nói gì cả, lần sau em đừng có nói mấy lời như vừa nãy nữa đi." Anh vất vả lắm mới có thể tán đổ được cô, anh quả thực không muốn mọi thứ đều đổ sông đổ biển như thế này đâu.
Hai người trước kia cũng không phải là chưa từng cãi nhau, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô khiến cho anh có cảm giác khó chịu đến như vậy.
Có lẽ là bởi vì, dường như lần này anh cảm thấy chỗ đứng của mình đang bị uy hiếp nặng nề.
"Được rồi mà, đừng có giận anh nữa, giờ anh đưa em về nhà nhé, mẹ anh nhắc mãi anh đưa em về nhà ăn cơm.
Mình cùng về nhé!"
Phương Nga vẫn còn đang nghẹn tức một bụng, cô đưa mắt lườm anh, không thèm nói tiếng nào cả.
Cô rút tay ra, bỏ đi trước.
Vũ Dương nhìn cô thở dài, sau đó chạy theo phía sau.
Lúc Hoàng Phong trở về căn hộ thì Hà Vy vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Hắn đánh thức cô dậy sau đó thì gọi điện bảo nhân viên mang chút đồ ăn sáng đến phòng.
Ngày hôm đấy hai người cũng không đi đâu xa, chỉ cùng nhau dạo loanh quanh ngoài bờ biển hoặc là về nhà chơi đùa trong bể bơi.
Ngày hôm sau, họ tiếp tục lên lịch đi tham quan toàn bộ khu du lịch Sun World Bà Nà Hills, trong đó còn có cây cầu Vàng nổi tiếng trên cả thế giới.
Cảm giác như thời gian trôi qua thật là nhanh, thoắt cái mà chỉ còn hai, ba ngày nữa là bọn họ phải trở về rồi.
Sang đến ngày thứ hai thì Hà Vy nhận được một cuộc gọi của Văn Đăng, anh ấy nói rằng Vũ Dương tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Phương Nga vào buổi tối, nói muốn mời hai người cùng đến chung vui.
Hà Vy còn đang nghĩ xem nên mua món quà gì đó cho Phương Nga, nhưng rồi Văn Đăng lại bảo bọn họ không cần phải mua gì cả, anh đã chuẩn bị quà luôn cho cả hai người rồi.
Tối hôm ấy, Hà Vy và Hoàng Phong ăn mặc lịch sự đi cùng với Văn Đăng đến nơi tổ chức bữa tiệc.
Đó là một căn biệt thự ở cạnh biển, cách khách sạn của Văn Đăng chừng vài km đi đường sườn núi.
Giữa màn đêm u tối cùng với tiếng gió biển dạt dào, cả căn biệt thự nhìn từ xa tỏa sáng ánh đèn như một tòa cung điện nguy nga huyền ảo.
Trước lối vào biệt thự có rất nhiều xe hơi sang trọng đậu thành một hàng dài, Văn Đăng đưa lại xe cho nhân viên đã đứng chờ sẵn để đón khách.
Bọn họ bước xuống xe, cùng nhau đi vào trong biệt thự.
Đường vào trong vô cùng dài và rộng lớn, họ phải đi qua những hai khu vườn chứa đầy cây cảnh và hồ núi nhân tạo.
Toàn bộ đều trở nên bừng sáng lung linh, Hà Vy hễ đi đến đâu là phải cảm thán đến đó.
Nơi này, cũng quá là mộng ảo rồi đi!
Ba người bước vào trong đại sảnh của biệt thự, rất nhiều