Đại hội thể thao diễn ra vào hai ngày thứ sáu thứ bảy.
Chiều thứ năm Tiêu Nhất Nguyệt phải trực nhật, hôm đó có khá nhiều rác nên thời gian quét dọn kéo dài hơn một chút.
Quét dọn xong cô nhớ tới việc thầy giáo bảo cô đi một chuyến lên văn phòng ở tầng bốn, bảo cô đi lấy USB thuyết trình cho tiết học, vì thế cô không vội vã rời khỏi trường học, mà chuẩn bị lên tầng bốn nhìn một lượt trước.
Cô đi lên từ cầu thang phía tây, leo một mạch ba tầng lầu.
Dọc đường đi chẳng nhìn thấy một người nào, Tiêu Nhất Nguyệt cho rằng cả đám người đã đi hết.
Kết quả lên đến tầng bốn, rẽ sang góc khác, cô bị một bóng người đột nhiên lóe lên từ cách đó hai mét làm cho hoảng sợ, suýt nữa kêu ra tiếng.
Sau khi nhìn rõ đó là ai, cô có chút không thể tin nổi: “Thẩm Đồng?”
Chàng trai quay đầu lại, khi đối diện với ánh mắt của cô thì cũng có chút kinh ngạc.
“Sao cậu…”
Cô đang định hỏi sao anh vẫn còn ở đây, thì nghe thấy trong nhà vệ sinh nam phía đối diện có một trận ồn ào, Tiêu Nhất Nguyệt quay đầu lại, nghi hoặc liếc vào bên trong.
Kết quả bị một bàn tay phía sau ngăn cản lại.
“Cậu thì sao, sao còn chưa về nhà?” Anh hỏi.
“À, tớ tới tìm thầy giáo lấy đồ.”
“Văn phòng đã không còn ai.” Thẩm Đồng liếc mắt nhìn văn phòng ở cuối hành lang: “Khóa cửa, về nhà đi.”
Anh vừa dứt lời, thì có tiếng rêи ɾỉ rất thống khổ của con gái truyền ra từ bên trong nhà vệ sinh, Tiêu Nhất Nguyệt hoảng sợ, giật bắn cả người rướn về phía nhà vệ sinh nam giống như loài mèo: “Sao lại thế này?”
Thẩm Đồng không trả lời cô, ngửa đầu nhìn trần nhà với vẻ mặt cạn lời.
Tiếng rêи ɾỉ kia rất dài, dần dần trở nên mềm nhũn vô lực, yên lặng vài giây, lại truyền ra những tiếng thở dốc nho nhỏ hết đợt này đến đợt khác.
Tiêu Nhất Nguyệt choáng váng, quay đầu lại nhìn Thẩm Đồng: “Bên trong… Đang làm gì?”
Thẩm Đồng: “Làm việc.”
“Làm việc… Làm việc gì?”
“Nhất định phải bảo tớ nói rõ ra à?” Anh vừa nhìn chằm chằm vào cô vừa hỏi.
Đợi một lát, thấy cô vẫn là vẻ mặt không hiểu, anh lập tức khom lưng xuống, ngừng ở vị trí có thể nhìn thẳng vào cô, con ngươi đen như mực đối diện với cô: “Bọn họ đang làm, việc suиɠ sướиɠ.”
Thật ra, trong lòng cô cũng không phải không có suy đoán.
Chỉ có điều vẫn không nhịn được, muốn nghe chính miệng anh chứng thực một chút.
Tiêu Nhất Nguyệt nhìn lông mày và lông mi gần ngay trước mắt, đã vượt qua khoảng cách an toàn giữa bạn bè của Thẩm Đồng, thì lùi một bước về phía sau.
“Vậy cậu còn không đi đi?” Anh nhìn thấy cô hơi sợ hãi thì hỏi.
Tiêu Nhất Nguyệt yên lặng suy nghĩ một lát, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó giương mắt nhìn anh, hỏi lại: “Vậy còn cậu, cậu ở đây làm gì?”
Thẩm Đồng cười một cái: “Còn có thể làm gì, làm công cụ cho người ta.”
“…”
Tiếng động bên trong bắt đầu càng ngày càng vang dội, thậm chí có thể nghe được tiếng con trai thở ngắn than dài, còn có một số tiếng phóng túng dâʍ đãиɠ ngắt quãng.
Thẩm Đồng thấy cô nghe đến ngây cả người, nhịn không được mà bật cười, ghé vào bên tai cô: “Dễ nghe như vậy à?”
Tiêu Nhất Nguyệt vội đẩy anh ra: “Biến đi, tớ không thèm nghe