Khoảng Cách (H Nhẹ)

Làm chuyện trai gái


trước sau

    Đại hội thể thao diễn ra vào hai ngày thứ sáu thứ bảy.

    Chiều thứ năm Tiêu Nhất Nguyệt phải trực nhật, hôm đó có khá nhiều rác nên thời gian quét dọn kéo dài hơn một chút.

    Quét dọn xong cô nhớ tới việc thầy giáo bảo cô đi một chuyến lên văn phòng ở tầng bốn, bảo cô đi lấy USB thuyết trình cho tiết học, vì thế cô không vội vã rời khỏi trường học, mà chuẩn bị lên tầng bốn nhìn một lượt trước.

    Cô đi lên từ cầu thang phía tây, leo một mạch ba tầng lầu.

    Dọc đường đi chẳng nhìn thấy một người nào, Tiêu Nhất Nguyệt cho rằng cả đám người đã đi hết.

    Kết quả lên đến tầng bốn, rẽ sang góc khác, cô bị một bóng người đột nhiên lóe lên từ cách đó hai mét làm cho hoảng sợ, suýt nữa kêu ra tiếng.

    Sau khi nhìn rõ đó là ai, cô có chút không thể tin nổi: “Thẩm Đồng?”

    Chàng trai quay đầu lại, khi đối diện với ánh mắt của cô thì cũng có chút kinh ngạc.

    “Sao cậu…”

    Cô đang định hỏi sao anh vẫn còn ở đây, thì nghe thấy trong nhà vệ sinh nam phía đối diện có một trận ồn ào, Tiêu Nhất Nguyệt quay đầu lại, nghi hoặc liếc vào bên trong.

    Kết quả bị một bàn tay phía sau ngăn cản lại.

    “Cậu thì sao, sao còn chưa về nhà?” Anh hỏi.

    “À, tớ tới tìm thầy giáo lấy đồ.”

    “Văn phòng đã không còn ai.” Thẩm Đồng liếc mắt nhìn văn phòng ở cuối hành lang: “Khóa cửa, về nhà đi.”

    Anh vừa dứt lời, thì có tiếng rêи ɾỉ rất thống khổ của con gái truyền ra từ bên trong nhà vệ sinh, Tiêu Nhất Nguyệt hoảng sợ, giật bắn cả người rướn về phía nhà vệ sinh nam giống như loài mèo: “Sao lại thế này?”

    Thẩm Đồng không trả lời cô, ngửa đầu nhìn trần nhà với vẻ mặt cạn lời.

    Tiếng rêи ɾỉ kia rất dài, dần dần trở nên mềm nhũn vô lực, yên lặng vài giây, lại truyền ra những tiếng thở dốc nho nhỏ hết đợt này đến đợt khác.

    Tiêu Nhất Nguyệt choáng váng, quay đầu lại nhìn Thẩm Đồng: “Bên trong… Đang làm gì?”

    Thẩm Đồng: “Làm việc.”

    “Làm việc… Làm việc gì?”

    “Nhất định phải bảo tớ nói rõ ra à?” Anh vừa nhìn chằm chằm vào cô vừa hỏi.

    Đợi một lát, thấy cô vẫn là vẻ mặt không hiểu, anh lập tức khom lưng xuống, ngừng ở vị trí có thể nhìn thẳng vào cô, con ngươi đen như mực đối diện với cô: “Bọn họ đang làm, việc suиɠ sướиɠ.”

    Thật ra, trong lòng cô cũng không phải không có suy đoán.

    Chỉ có điều vẫn không nhịn được, muốn nghe chính miệng anh chứng thực một chút.

    Tiêu Nhất Nguyệt nhìn lông mày và lông mi gần ngay trước mắt, đã vượt qua khoảng cách an toàn giữa bạn bè của Thẩm Đồng, thì lùi một bước về phía sau.

    “Vậy cậu còn không đi đi?” Anh nhìn thấy cô hơi sợ hãi thì hỏi.

    Tiêu Nhất Nguyệt yên lặng suy nghĩ một lát, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó giương mắt nhìn anh, hỏi lại: “Vậy còn cậu, cậu ở đây làm gì?”

    Thẩm Đồng cười một cái: “Còn có thể làm gì, làm công cụ cho người ta.”

    “…”

    Tiếng động bên trong bắt đầu càng ngày càng vang dội, thậm chí có thể nghe được tiếng con trai thở ngắn than dài, còn có một số tiếng phóng túng dâʍ đãиɠ ngắt quãng.

    Thẩm Đồng thấy cô nghe đến ngây cả người, nhịn không được mà bật cười, ghé vào bên tai cô: “Dễ nghe như vậy à?”

    Tiêu Nhất Nguyệt vội đẩy anh ra: “Biến đi, tớ không thèm nghe

    đâu.”

    “Thôi, cậu muốn nghe thì nghe đi, dù sao một mình tớ đợi ở đây cũng chán lắm.”

    “…”

    “Nghe nhạc không?”

    Tiêu Nhất Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy anh đang nhìn mình không chớp mắt, cầm một bên tai nghe trên tay, giơ lên giữa không trung, chờ cô trả lời lại.

    Cô do dự một chút, nhận lấy tai nghe, liếc mắt nhìn nút tai nghe, rất sạch sẽ, sau đó nhét vào một bên tai của mình.

    Âm thanh trong tai nghe rất to, hoàn toàn che hết tiếng nam nữ thở dốc truyền ra từ bên trong, ca sĩ hát rap, giọng điệu rất quen thuộc, Tiêu Nhất Nguyệt nghe một lát, thì tháo tai nghe xuống, hỏi: “Bài gì đây?”

    “Không trách em.”

    “Ai hát?”

    “Mã Tư Duy.”

    Tiêu Nhất Nguyệt ồ một tiếng, lại đeo tai nghe lên.

    Hai người vẫn luôn nghe như vậy, tựa vào phía trước cửa sổ, cùng nhau ngắm hoàng hôn, cùng nhau xem ráng mây đỏ rực.

    Cuối cùng nghe đến mức quên đi âm thanh mất hồn của đôi nam nữ ở bên trong, hai người đó đã kết thúc rồi ra khỏi nhà vệ sinh, bọn họ mới hoàn hồn.

    Sau đó lại nói chuyện với hai người bên trong.

    Chẳng có gì bất ngờ hết, chính là Giang Nhất Nguyên và Chu Mạt.

    Tuy rằng bọn họ nhìn thấy Tiêu Nhất Nguyệt nhưng không bất ngờ cũng hoàn toàn không để ý, thậm chí còn có thể vừa nói vừa cười với cô, nhưng Tiêu Nhất Nguyệt nhìn thấy bọn họ, vẫn không tránh khỏi việc có chút khó có thể nhìn thẳng vào hai người bọn họ.

    Đám người bọn họ đường ai nấy đi ở cổng trường, Tiêu Nhất Nguyệt và Thẩm Đồng đi cùng đường, cùng nhau ngồi tàu điện ngầm theo lẽ thường.

    Khi sắp đến trạm tàu điện ngầm, cô lôi kéo tay áo của Thẩm Đồng, hỏi: “Thế bọn họ thường xuyên đến nhà vệ sinh làm như vậy à?”

    Thẩm Đồng ngẩn người, lắc đầu: “Không, thỉnh thoảng thôi.”

    “Cũng chỉ có một mình cậu biết thôi à?”

    Thẩm Đồng cười: “Khó nói, hiện tại không phải có cậu nữa à?”

    “…”

    “Lần nào cậu cũng đi canh cho bọn họ à?”

    “Không hẳn. Nếu Giang Nhất Nguyên có tiền thì sẽ mang Chu Mạt đi thuê phòng.”

    “…”

    Thật ra còn có một câu hỏi nữa.

    Nhưng Tiêu Nhất Nguyệt có chút hỏi không ra miệng.

    Liếc mắt nhìn Thẩm Đồng, anh đã quẹt thẻ xong đi qua phía bên kia của thanh chắn cửa, cô cũng vội vàng móc thẻ của mình ra, kề sát xuống chỗ kiểm tra vé, chờ cửa mở ra rồi đi qua.

    Sau khi vào trạm, lúc chờ chuyến tàu tiếp theo, Tiêu Nhất Nguyệt nghĩ một chút, cảm thấy vẫn không nên hỏi anh câu hỏi kia, tự cô về nhà lên mạng tra.

    Vì thế chuyện đầu tiên khi về đến nhà không phải là thay giày.

    Mà là đi đến trước bàn máy tính, mở máy tính lên, nhanh chóng gõ một dòng chữ vào thanh tìm kiếm——

    Trai gái làʍ ŧìиɦ, thật sự sướng như vậy ư?


    trước sau
    Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
    Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện