Khoảng Cách (H Nhẹ)

Nghiên cứu sinh lí vĩ đại


trước sau

 

Đêm hôm đó, Tiêu Nhất Nguyệt đều suy nghĩ về câu hỏi này.

Đáp án mà trên mạng đưa ra không phải đều giống nhau, cũng không có một cách nói cụ thể nào, câu trả lời nhiều nhất chính là, tự mình thử đi chẳng phải sẽ biết ư.

Cô thở dài, lấy điện thoại đang bị đè ở dưới gối đầu ra, tìm được QQ của Tạ Nhữ Khả, gửi tin nhắn hỏi cô ấy: Trang web mà lần trước cậu gửi cho tớ ấy, có thể gửi lại lần nữa không, tớ không có.

Quả nhiên Tạ Nhữ Khả chưa ngủ, trả lời lại cho cô một dấu hỏi chấm: ?

Tạ Nhữ Khả: Sao đột nhiên cậu lại cảm thấy có hứng với cái này.

Tiêu Nhất Nguyệt: Môn tự chọn của bọn tớ phải nộp tranh kí họa, giáo viên bảo tớ vẽ mấy bộ phận cơ thể người.

Tạ Nhữ Khả hừ lạnh: Lừa ai vậy, môn tự chọn của cậu là môn mỹ thuật từ khi nào thế? Cậu suốt ngày lên mạng ở phòng máy tính đấy có được không? Lần trước còn hỏi mượn tớ giày chạy bộ, cậu quên rồi à, Tiêu đãng trí??

Tiêu Nhất Nguyệt: …

Tiêu Nhất Nguyệt: Đừng vớ vẩn, nói đi có cho không.

Tạ Nhữ Khả gửi tới một biểu tượng đầy dấu hỏi chấm.

Tạ Nhữ Khả: Cho.

Tạ Nhữ Khả: Cho cho cho.

Sao có thể không cho chứ, chị em của mình thông suốt rồi, muốn biến thành màu vàng*, sao có thể không cho chứ.

*màu vàng: là ngôn ngữ mạng, ý chỉ việc nam nữ, ăn chơi trụy lạc.

Sau đó cô ấy quăng tới đây một đường link.

Tiêu Nhất Nguyệt: Cảm ơn người đẹp nhé.

Tạ Nhữ Khả: Không có gì.

Tạ Nhữ Khả: À đúng rồi, không phải chỗ đó có rất nhiều mục à, đề cử cậu xem “Video ngắn trên di động”, mấy cái đó không dài, không lề mề, hơn nữa các em gái đều khá xinh.

Tạ Nhữ Khả: Lần trước tớ còn thấy Aso Nozomi* quay, trời đất, tiếng thở dốc hay lắm, người đàn ông kia cũng rất đẹp trai.

*Aso Nozomi: diễn viên đóng phim người lớn nổi tiếng của Nhật Bản.

Tiêu Nhất Nguyệt: … Không phải chứ, sao vừa nói tới cái này thì cậu lại hăng hái thế?

Tạ Nhữ Khả: …

Tạ Nhữ Khả: Như này không chuyên nghiệp, phải đáp lại thế nào chứ.

Sau đó hai người không tám chuyện nữa, Tiêu Nhất Nguyệt mở trình duyệt ra, dựa theo hướng dẫn lúc trước của Tạ Nhữ Khả, tìm thấy video ngắn trên di động, nhìn thân thể con gái nhảy ra trắng bóng toàn màn hình, cô tiện tay nhấp đi vào.

Mới vừa mở màn, nam nữ chính đã đi thẳng vào chủ đề, nam nữ hòa vào nhau, có một hình ảnh quay cận cảnh chỗ dính vào nhau.

Tiêu Nhất Nguyệt co rụt lại phía sau.

Tiếp theo hai người đó bắt đầu di chuyển, ƈôи ŧɦịŧ nam tính vừa đen lại vừa ngắn lao hùng hục vào phía dưới cơ thể của cô gái, làm cho cô gái nhịn không được mà rêи ɾỉ, vẻ mặt vừa đau đớn lại vừa hưởng thụ.

Tiếng thở dốc của bọn họ cực kì giống với âm thanh nghe được ở bên ngoài nhà vệ sinh nam lúc ban ngày, đặc biệt là đoạn va chạm vào nhau bạch bạch kia, Tiêu Nhất Nguyệt nghe mà kinh ngạc, thậm chí cô còn có một lần nghi ngờ liệu có phải mình đánh bậy đánh bạ, vừa khéo xem được video của hai người kia hay không.

Cuối cùng không đến một phút, người đàn ông kia đã bắn rồi, rút ra toàn bộ bắn vào trên mông cô gái, một vùng trắng bóng, vừa nhiều lại vừa đặc, chảy dọc xuống theo độ cong của bờ mông.

Sau đó Tiêu Nhất Nguyệt tắt video kia đi.

Quay đầu lại nhắn tin cho Tạ Nhữ Khả: ?

Tạ Nhữ Khả cũng nhanh chóng quẳng một dấu hỏi chấm tới đây: ?

Tạ Nhữ Khả: Làm sao vậy?

Tiêu Nhất Nguyệt: …

Tạ Nhữ Khả: Xem chưa?

Tiêu Nhất Nguyệt: …

Tiêu Nhất Nguyệt: Xem rồi.

Tạ Nhữ Khả: Kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?

Tiêu Nhất Nguyệt: …

Tạ Nhữ Khả: Làm sao vậy, mau nói đi, mẹ nó, đừng cứ gửi dấu ba chấm như thế.

Tiêu Nhất

Nguyệt: … Tớ bị xấu lây rồi.

Tạ Nhữ Khả: ??

Tạ Nhữ Khả: Cái gì xấu?

Tiêu Nhất Nguyệt: Thứ kia của đàn ông, xấu.

Tạ Nhữ Khả: …

Tạ Nhữ Khả: Không phải tất cả đều xấu à, nhìn quen là được.

Tiêu Nhất Nguyệt thở dài, không thể nói rõ với Tạ Nhữ Khả qua QQ được, vì thế cô tải đoạn video kia xuống, gửi thẳng cho cô ấy xem.

Tạ Nhữ Khả cũng không nhìn kỹ, đi vào xem một lượt, xem xong cũng chìm vào trầm tư trong chốc lát, sau đó thoát ra gửi tin nhắn cho Tiêu Nhất Nguyệt: … Cái này quả thật trông hơi, thả bay bản thân.

Nhưng cô ấy lại bổ sung thêm một câu ngay sau đó: Chẳng qua không phải tất cả của đàn ông đều trông như thế này, cậu xem cái ấy vừa ngắn vừa đen, rõ ràng là người Nhật Bản mà, cậu tìm cái khác xem đi, tìm mấy người Âu Mỹ ấy, nhìn chung bọn họ khá là đẹp.

Tiêu Nhất Nguyệt: Thứ đồ chơi ấy đều phát triển thành dáng vẻ kia, còn đòi đẹp như thế nào chứ.

Tạ Nhữ Khả: Được, cậu chờ đi, tớ tìm cho cậu.

Sau đó cô ấy vào trang web, tìm được mục mà cô ấy lưu trữ, lục lọi từng cái một về phía trước, lục đến một số cái có dáng dấp không tệ, sau đó chụp màn hình để lưu lại, suýt chút nữa đã trực tiếp bị coi thường rồi.

Có lẽ xem khoảng mười mấy phút, chụp bảy tám bức, sau đó lại chọn lựa kỹ càng một lượt rồi mới gửi cho Tiêu Nhất Nguyệt.

Không thể không nói, quả thật trong đó có cái trông đẹp mắt thật, nhưng đúng như lời nói của Tạ Nhữ Khả, đa số đều là người nước ngoài, hồng hào trắng trẻo và to dài, mặc dù hình dáng nhìn có vẻ vẫn hơi thô bỉ như trước nhưng cuối cùng cũng vượt qua bài kiểm tra về mặt màu sắc.

Tiêu Nhất Nguyệt nhìn một chút, không biết vì sao lại bỗng nhiên nhớ tới Thẩm Đồng.

Cô nhớ tới mặt của Thẩm Đồng, còn có làn da trắng đến trong suốt ở trên cổ của anh.

Người có làn da trắng như vậy… Chắc là nơi đó cũng sẽ không đến nỗi nào đâu nhỉ?

Nghĩ linh tinh một lúc, cô mới lấy lại tinh thần, hỏi Tạ Nhữ Khả: Cậu nói xem, của con trai trong lớp dài bao nhiêu nhỉ?

Tạ Nhữ Khả nghĩ một chút: Theo như phần lớn số liệu mà nói, chắc là ở giữa khoảng 8-15 cm. Mấy tên suốt ngày nói 18 cm, chỉ sợ ước gì có thể nhét cả trứng vào thôi, phần có ích chân chính có thể dài bao nhiêu được chứ?

Tiêu Nhất Nguyệt: … Cậu đúng là hiểu rõ quá.

Tạ Nhữ Khả: Đó là cần thiết, tung hoành trên mạng người lớn bốn năm, đã sớm là nhà phê bình nhan sắc có thâm niên rồi.

Tiêu Nhất Nguyệt hạn hán lời, hỏi: Vậy phía dưới của con trai có dài hay không, liệu có liên quan tới tay không nhỉ?

Tạ Nhữ Khả: Này coi như cậu hỏi đúng người rồi. Phía dưới có dài hay không, theo kinh nghiệm của tớ, là có liên quan rất lớn với tay, những người đàn ông có tay hơi to, chắc chắn phía dưới cũng to, trái lại, kiểu tay vừa nhỏ vừa ngắn, xác suất phía dưới to dài là rất thấp.

Tiêu Nhất Nguyệt nhớ lại tay Thẩm Đồng.

Vừa dài vừa trắng, khớp xương rõ ràng.

Phía dưới…



Thôi thôi, cô đang suy nghĩ cái gì thế.

Sau đó cô cũng không kịp nói tạm biệt với Tạ Nhữ Khả, lập tức tắt màn hình điện thoại ném sang một bên, tắt đèn, ngủ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện