Trận nôn mửa này xối xả muốn nuốt chửng cả núi sông.
Chỉ trong vài giây hỗn độn đó, Đường Hành nghi ngờ dạ dày mình như một chiếc bánh quẩy xoắn, vội vàng chạy ra ngoài.
Vẻ mặt giám đốc Tề thất kinh "Thầy Đường!!!" Kêu lên rồi lao tới, đỡ lấy vai Đường Hành "Thầy Đường? Anh không sao chứ thầy Đường?!" Tôn Kế Hào cũng vội vàng chạy lại "Đàn em?"
Đường Hành cúi đầu, vừa nôn thốc nôn tháo vừa xua tay với bọn họ ra hiệu cách xa cậu một chút.
Nhưng giám đốc Tề lại hiểu thành "Tôi không ổn rồi", vì thế giọng run run "Tiểu Lý, mau mau mau —— mau gọi 120! Thầy Đường bị sốc độ cao!"
Tôn Kế Hào lại bình tĩnh hơn "Không tới mức ấy đâu, mới nãy vẫn còn ổn mà......"
Đám sinh viên nghe ồn ào từ cửa hàng đi ra, lại bị Tôn Kế Hào kêu quay vô "Đừng túm tụm ở chỗ này! Còn khiến ngột ngạt hơn!" Hắn cúi người hỏi Đường Hành: "Đàn em, em muốn đi bệnh viện không?"
Đường Hành chống đầu gối, khàn giọng nói: "Em không sao, đừng gọi cấp cứu." Nói xong lại nôn thêm trận nữa, một lúc sau mới miễn cưỡng dừng lại.
Thật ra chuyện cũng chỉ kéo dài gần nửa phút mà thôi.
Nhưng Đường Hành tin rằng đã rất nhiều năm rồi, bản thân chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh chật vật như thế này.
Áo sơ mi vốn thẳng thóm đã nhăn nhúm, vì mồ hôi lạnh trên người mà dính rịt vào da cậu.
Cậu nôn dữ tới mức miệng vừa đau vừa đắng, nước mắt chảy dài.
Vài sợi tóc ướt rũ xuống đâm vào mí mắt, quả thực trông khó coi vô cùng.
Cũng nhờ nôn một trận mà dạ dày đỡ hơn rất nhiều.
Đường Hành nghẹn ngào nói: "Tôi không sao, cho tôi chai nước."
Giám đốc Tề vội đưa chai nước khoáng tới, cũng không biết từ đâu mà có.
Đường Hành một tay chống tường, một tay đổ nước súc miệng.
Giám đốc Tề và Tôn Kế Hào đứng bên cạnh quan sát.
Qua vài giây, Tôn Kế Hào bỗng nhiên nói: "À, anh biết rồi, có phải do tối nay uống rượu nhiều đúng không?"
Giám đốc Tề: "Thầy Đường uống rượu sao?"
"Uống ít à.
Lúc ấy tôi thấy em ấy vẫn bình thường.
Haizz, đáng lẽ em nên nói sớm là em không uống được rượu, để anh chắn cho em!" Tôn Kế Hào lắc đầu, lẩm bẩm, "Có một số người là vậy mà, uống rượu vào, say hay không say cũng không thể hiện trên mặt."
Giám đốc Tề nghe lời này xong, nâng cao giọng lên có vẻ cường điệu: "Xin lỗi nhé thầy Đường.
Chỗ khỉ ho cò gáy của bọn tôi, ha ha, một khi rượu vào thì không ngừng được!"
Đường Hành cuối cùng đứng thẳng người lên, giọng vẫn khàn khàn "Mọi người vào đi, tôi đứng ngoài đây chờ......!không cần trông chừng tôi đâu."
"Ừ, được rồi, em cứ đứng ngoài đây đi," Tôn Kế Hào nhìn về phía giám đốc Tề, "Chúng ta vào thôi."
"Thầy Đường, anh......" Giám đốc Tề hiển nhiên không yên tâm.
Lúc quay đầu đột nhiên nhớ ra cái gì đó "Tiểu Lý, cậu và thầy Đường quen nhau à?"
Quả nhiên, hắn ta nghe được hai người nói chuyện, nghĩa là Tôn Kế Hào chắc chắn cũng nghe thấy, chỉ là vẫn chưa hỏi ra.
Đường Hành đưa lưng về phía Lý Nguyệt Trì, thậm chí không dám xoay người lại, cảm thấy xương cốt cả người chợt rụt lại, đông cứng, phát ra tiếng răng rắc, chúng đang run rẩy.
Lý Nguyệt Trì cười nói: "Đúng, tôi và Đường......!thầy Đường," anh dừng một chút, giống như đang cố ý, giọng trầm xuống, "Chúng tôi là bạn đại học.
Không ngờ lại gặp được nhau ở đây."
"Đúng vậy," Đường Hành xoay người lại, vẫn không nhìn vào mặt anh, "Không ngờ."
"Hai người là —— bạn cùng trường?" Giám đốc Tề mở lớn hai mắt, phấn khích nói, "Qúa trùng hợp rồi! Vậy cậu ở ngoài đây với thầy Đường một lúc nhé!"
Tôn Kế Hào đứng một bên, ngạc nhiên nhướng mày lên.
Lý Nguyệt Trì thoải mái đồng ý: "Không thành vấn đề."
Giám đốc Tề và Tôn Kế Hào đi vào cửa hàng, đầu hẻm trở nên yên tĩnh, chỉ còn hai người Đường Hành và Lý Nguyệt Trì.
Chỉ trong nháy mắt, âm thanh và ánh sáng lộn xộn khi nãy hoàn toàn biến mất, chung quanh chỉ có bóng đêm và sự tĩnh mịch.
Đường Hành vẫn nhìn xuống đất, dù không ngước mắt lên nhưng vẫn biết Lý Nguyệt Trì đang nhìn mình.
Khoảng cách giữa họ như có một loại keo trong suốt lấp đầy, bị bóp chặt và đè ép tới mức tay chân không thể cử động được, chỉ có thể đứng yên đưa mắt nhìn người đối diện.
Đường Hành hoảng hốt nghĩ, đã 6 năm rồi họ không gặp nhau.
Lý Nguyệt Trì bỗng nhiên khẽ bật cười, sau đó nhấc chân đi về phía Đường Hành, chỉ đi bốn bước.
Chiếc bóng dài và gầy gò của anh phủ lên chiếc bóng của Đường Hành, hai hình bóng âm u hòa vào nhau lại tạo một cảm giác vô cùng thân mật.
"Thầy —— Đường," anh hạ giọng xuống mức thấp nhất, như có chút suy tư băn khoăn, "Tôi khiến em ghê tởm tới vậy à?"
Đường Hành không đáp, chỉ cảm thấy lưng mình như bị kim châm chích.
Cậu không muốn giải thích là mình bị say xe, cho dù 6 năm trước Lý Nguyệt Trì biết rất rõ tật xấu này của cậu.
Trong tình cảnh này, điều gì Đường Hành cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Cậu biết quê quán Lý Nguyệt Trì ở Đồng Nhân, huyện Thạch Giang —— nhưng làm sao lại có thể trùng hợp đến như vậy?
Lý Nguyệt Trì lại cười hỏi: "Em tới đây để làm gì?" Giọng điệu như thể bọn họ là những người bạn cũ gặp lại nhau sau nhiều năm.
Đường Hành cố gắng dùng sức phun ra hai chữ: "Công tác."
Lý Nguyệt Trì "À" một tiếng, dừng một chút, bắt chước giám đốc Tề nói: "Tới vùng khỉ ho cò gáy này của chúng tôi đúng là vất vả rồi."
Vùng khỉ ho cò gáy? Đường Hành vẫn nhớ rất rõ, năm ấy anh luôn miệng nói, sau này dẫn em về nhà anh, hè đến, trong núi mát lắm......
Đường Hành rũ mắt không nói gì.
Giãy giụa một lát, ép bản thân mở miệng: "Anh có thuốc không?" So với đứng trơ ra đó, hút điếu thuốc sẽ đỡ hơn chút.
Lý Nguyệt Trì hỏi: "Em hút thuốc?" Lần này anh không cười nữa.
"Dạ dày không được khỏe." Đường Hành nói.
"Nên hút thuốc sẽ khỏe?"
"Ừm."
"Bắt đầu hút khi nào?"
"Quên rồi," Đường Hành bỗng nhiên bực, "Anh có không? Cho em một điếu."
Tay trái Lý Nguyệt Trì thò vào túi quần: "Hoàng quả thụ hay Hồng tháp sơn?"
"Hồng tháp sơn."
"Cái nào cũng không có."
"......"
Đường Hành nghẹn lại một chút, hỏi tiếp "Không phải anh hút thuốc sao?"
"Cai rồi," Lý Nguyệt Trì lấy tay ra khỏi túi quần, lòng bàn tay rỗng tuếch, "Ở trong đó không có mà hút nên cai luôn."
Trong nháy mắt, Đường Hành im lặng.
Gió đêm như một thau nước đá xộc thẳng vào mặt làm cậu rùng mình một cái.
Cậu không nhịn được chậm rãi ngước mặt lên, ánh mắt từng chút một di chuyển lên trên, từ mũi giày thể thao màu trắng của Lý Nguyệt Trì đến quai hàm sắc bén của anh, cuối cùng là gương mặt anh.
Đó là một gương mặt, chỉ cần lướt qua một lần cũng khó mà kìm lòng không nhìn thêm lần nữa.
6 năm trước, trong rất nhiều những đêm khuya, cậu hay dùng bàn tay nóng ướt của mình vuốt ve khuôn mặt này.
Tựa như một cây cọ vẽ làm từ đuôi một con ngựa hoang trên những miền hoang vu tại phương bắc, đầu cọ nhúng sâu vào một loại mực dày, đặc, và đen tuyền, rồi tỉ mỉ phác họa nên hàng mi đen nhánh, chiếc mũi thẳng tắp và khóe môi hơi cong xuống.
Cậu đã vỗ về gương mặt này không biết bao nhiêu lần.
6 năm không gặp.
Lý Nguyệt Trì đón lấy ánh mắt của Đường Hành, vô vị nói: "Tôi ra từ năm ngoái."
"Năm ngoái......!lúc nào?" Cậu nhớ rõ thời hạn thi hành án của Lý Nguyệt Trì là bốn năm chín tháng.
"Mùa đông năm ngoái," Lý Nguyệt Trì nói, "Hạnh kiểm tốt, được giảm hai tháng."
"......"
Như vậy là bốn năm bảy tháng.
Đường Hành giật giật môi, nói không nên lời.
Cậu không biết nên nói cái gì, mà có thể nói gì đây —— chẳng lẽ nói "Mừng anh đã lấy lại tự do" hoặc "Chúc mừng anh đã cải tạo tốt" sao?
Cuối cùng đành phải chuyển ánh mắt đến cửa hàng phía trước, hỏi anh "Anh và bạn gái cùng mở?" Vừa rồi giám đốc Tề nói Lý Nguyệt Trì đi tìm bạn gái của anh.
Ánh mắt Lý Nguyệt Trì dời khỏi gương mặt Đường Hành, quay đầu nhìn bảng hiệu cửa tiệm, thẳng thắn thừa nhận "Đúng vậy."
Đường Hành nói: "Tốt lắm."
Lý Nguyệt Trì không nói gì.
Lúc này từ trong tiệm truyền đến tiếng cười nói, tiếng cãi nhau chí chóe của đám sinh viên.
Sau đó lại nghe thấy Tôn Kế Hào nói oang oang: "Xem hết rồi đúng không? Vậy thì chuẩn bị về thôi!"
Ngay sau đó là tiếng của giám đốc Tề "Để tôi kêu tài xế lại đây đón chúng ta!"
Luồng không khí tù đọng cứng ngắc như một lần nữa được chuyển động, Đường Hành thầm thở một hơi nhẹ nhõm, không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.
Lý Nguyệt Trì quay đầu qua có vẻ muốn nói gì đó, Đường Hành vội vàng lên tiếng trước "Mấy ngày tới em đều bận việc, nếu có thời gian sẽ mời anh đi uống rượu," chỉ chần chờ