" Thiên Đình, đến cười tao đấy à " Phong Hạo và Lục Thiên Đình ngồi cách nhau một tấm kính thủy tinh, Phong Hạo nhìn Lục Thiên Đình đang không nhịn được ý cười trên môi.
Lục Thiên Đình phẩy tay " Nhìn bộ dạng này của mày, quả thật rất buồn cười "
Phong Hạo xì một tiếng, cười khẩy " Chuyện này tụi mày đừng nhúng vào ".
" Chắc chắn tao sẽ không rồi, giờ tao là người đã có gia đình không thể mạo hiểm như trước nữa.
" Lục Thiên Đình khoanh tay nhìn anh.
Phong Hạo bĩu môi " Này, đừng có khoe ân ái với tao.
"
" Nhưng không có nghĩa Đỗ Trình Tranh không giúp mày, cô ấy là người muốn cứu mày nhất " Lục Thiên Đình nhìn vẻ mặt cau chặt lại của anh, biết Phong Hạo không muốn Đỗ Trình Tranh gặp nguy hiểm.
" Cô ấy ...!thật sự phải như thế sao ? Ý tao là không cần vì tao mà cô ấy hao tổn như vậy " Phong Hạo mím môi.
" Đỗ Trình Tranh là người phụ nữ rất hết mình với những người cô ấy yêu quý, là một cô nàng cực kỳ toả sáng, chắc hẳn điều đó mới làm mày chú ý "
Phải, cô ấy rất hết lòng với người cô ấy quý mến, với người cô ấy yêu cũng vậy, cô ấy đã có thời gian dài thầm yêu Lục Thiên Đình đến dường như kiệt sức, vì Lục Thiên Đình mà càng trở nên tài giỏi, thành bác sĩ tư của Lục Thiên Đình, tất cả mọi thứ cô đều muốn làm tốt chỉ để trở nên hoàn hảo trước người cô yêu nhưng thật tiếc tình yêu ấy không được đáp lại.
Phong Hạo sao có thể không nhận ra trong mắt cô anh vẫn chỉ ở mức bạn bè mặc cho thân phận là người yêu.
" Mày muốn đấu với hắn thật ? " Lục Thiên Đình chau mày, thái độ nghiêm túc.
Phong Hạo cười xùy " Hắn đã động thủ với tao rồi, ngại gì tao không thể phản đòn "
Lục Thiên Đình nhướng mày, giơ ba ngón lên " Mày biết trước khi chiến đấu cần cân nhắc điều gì ở đối thủ không ? "
Phong Hạo chau mày, yên tĩnh trong chốc lát.
" Năng lực, lòng tham, sự gian xảo.
Hắn đều có tất cả "
***
" Bác sĩ Đỗ, cô có hộp quà được gửi đến " người y tá đưa cho cô một hộp quà.
Đỗ Trình Tranh mỉm cười nhận lấy chiếc hộp, sau khi y tá đi ra khỏi cô mới mở hộp quà ra.
Chiếc hộp vừa mở được một nửa, Đỗ Trình Tranh vẻ mặt hốt hoảng lập tức đóng chiếc hộp lại.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên ấn một dãy số.
" Luật sư Thừa, tôi muốn gặp anh nói chuyện ".
" Được, tôi hiện đang ở văn phòng "
***
" Có người đã gửi thứ này đến cho cô ? " Thừa Lâm mở chiếc hộp ra, vừa nhìn thứ bên trong sắc mặt anh ta tái xanh, nhanh chóng đóng hộp lại.
Đó là một con dao găm, trên lưỡi dao còn dính máu đã khô.
Đỗ Trình Tranh mím môi lúc lâu, gật đầu " Kẻ đó có lẽ đang ra một dấu hiệu đe doạ ? "
Thừa Lâm trầm mặc một lúc, chăm chăm nhìn chiếc hộp ấy " Kẻ này cũng rất mạo hiểm khi đã dám đưa hung khí đến.
Tôi sẽ giao cái này cho cảnh sát điều tra ".
" Đỗ tiểu thư, tôi nghĩ vụ án này để tôi tự giải quyết, cô đừng nên dính nhiều, sẽ gặp nguy hiểm.
Cô là bạn gái của Phong tổng, ngài ấy chắc chắn không muốn cô gặp rủi ro nào ".
" Kẻ đó đã gửi cho tôi thứ này, hắn chắc chắn đã biết đến tôi.
Dù có thế nào hắn vẫn sẽ nhắm đến tôi.
Tôi không thể không liên quan đến được.
Như anh đã nói, tôi là bạn gái Phong Hạo, càng không thể không giúp