Đỗ Trình Trang sau khi thay một bộ đồ khác thoải mái hơn, đi xuống lầu cô thấy Dật đang cởi trần, vóc dáng to cao của hắn đang loay hoay với cái vòi nước.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn nghiêm giọng nói " Cô Đỗ, tôi đã sửa xong rồi "
Dật xoay người mặt giáp mặt với cô, cả cơ thể trần của hắn đập thẳng vào mắt, Đỗ Trình Tranh có chút ngượng, khẽ ho nhẹ lảng ánh mắt đi.
" Cảm ơn anh, vất vả cho anh rồi "
Hắn gật đầu " Vậy có việc gì cô Đỗ cứ gọi tôi.
Tôi xin phép ra ngoài ".
Đỗ Trình Tranh gật đầu không ý kiến, một lúc sau thấy hắn gần đi tới cửa khẽ hỏi " Còn áo của anh ? "
" Không sao.
Tùy cô xử lý "
Lúc này hắn thật sự rời đi, Đỗ Trình Tranh mới hồi thần lại, ánh mắt của hắn luôn khiến cô thấy áp lực khó hiểu giống như ánh mắt kẻ săn mồi nhắm tới con mồi của nó, hung tợn nhưng không bộc lộ ra ngoài.
Mọi giả thiết trong đầu cô thật sự vẫn còn rất mơ hồ.
Để một kẻ như vậy bên cạnh cô có quá mạo hiểm ?
***
" Theo như điều tra của viện khoa học hình sự, có một loại chất kịch độc tồn đọng bên trong tế bào nạn nhân " Ôn Di đưa một bản xét nghiệm đầy đủ, chi tiết từng chữ.
Đỗ Trình Tranh nhíu mày nhìn thông tin của tờ giấy, càng không thể tin nổi.
" Chất độc Ricin ? "
Ôn Di gật đầu nói thêm " Cô trong ngành y nên chắc hiểu rõ về loại độc này.
Có một lượng Ricin nhỏ trong cơ thể ".
" Ricin không phải là chất độc dễ tìm ở Đông Nam Á.
Tại sao hung thủ có thể có nó ? " Đỗ Trình Tranh cắn môi.
" Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, nhưng khả năng lớn hung thủ là người ngoại quốc, từ những dữ liệu tìm được càng khẳng định hắn không thể là người Trung Quốc "
Cô trầm mặc nghĩ, người tên Dật ấy hắn có phải là người ngoại quốc không ? Cả hình xăm chữ Do Thái của hắn.
Mọi dữ liệu càng lúc rời rạc khó liên kết được.
" Nếu Ricin được tìm trong cơ thể của nạn nhân vậy tức hung thủ đã đầu độc nạn nhân từ trước rồi tạo nên một hiện trường g.iết người bằng hung khí ? " Đỗ Trình Tranh hỏi, gương mặt ngưng trọng.
Ôn Di thở dài nói " Có thể, nhưng hung thủ tạo hiện trường giả có ý đồ gì chứ ? "
" Chính là muốn đổ tội lên Phong Hạo, nếu chỉ đầu độc bằng Ricin thì không có chứng cứ bắt tội được Phong Hạo, hung khí anh tìm được sau vườn có dấu vân tay của anh ấy là cái thuyết phục nhất để hung thủ tạo hiện trường giả.
"
" Có lẽ hung thủ có hiềm khích gì với anh ta ? "
Đỗ Trình Tranh lắc đầu, người trong hắc bang chắc chắn không thể thoát khỏi cảnh kẻ thù rắp tâm hãm hại được.
Nhưng động cơ thật sự của hắn là gì ?
***
Đỗ Trình Tranh hôm nay đến Lục gia, Tô Mạn Hân mang thai người đã đầy đặn lên không ít, da thịt đã trắng hồng thấy rõ, chắc cô ấy đã được Lục Thiên Đình chăm sóc rất chu đáo.
" Tô Mạn Hân, một ít quà tặng hai mẹ con " Đỗ Trình Tranh tặng một hộp quà tương đối to.
Tô Mạn Hân niềm nở nhận lấy, đôi môi đỏ chu lên " Cảm ơn chị nhiều, mới mang 2 tháng mà nhiều người đến thăm quá em hơi ngại chút "
Đỗ Trình Tranh cười khúc khích " Cứ xem là một món quà của người cô tặng cháu mình thôi.
"
Tô Mạn Hân gật đầu cười.
Hai cô ngồi tán gẫu một lúc thì Lục Thiên Đình từ trên lầu bước xuống, giọng nói trầm ấm " Mạn Hân, anh đã đun nước ấm rồi, em lên tắm đi.
"
Tô Mạn Hân " ừm " một tiếng đi lên phòng của mình, Lục Thiên Đình ngồi đối diện Đỗ Trình Tranh.
Cô nhìn anh ngồi phong thái nhàn nhã, gương mặt chứa nụ cười ấm áp.
" Cậu đến tặng quà sao ? Cô ấy còn chưa sinh mà đã nhiều người đến, chất đầy trong nhà rồi "
Đỗ Trình Tranh mỉm cười đáp " Đều là sự yêu thích đối với con của cậu thôi.
Cũng không phải tặng cho cậu, càm ràm cái gì chứ ? "
Lục Thiên Đình cười khẽ, không ý kiến gì thêm.
Anh uống một ngụm nước.
Đỗ Trình Tranh mím môi một lúc, khàn khàn hỏi " Người tên Dật ấy, hắn ta có phải người ngoại quốc không ? "
Lục Thiên Đình khẽ ngước mắt nhìn cô, không tỏ vẻ bất ngờ khi nghe cô hỏi, dường như đã đoán ra được sự việc.
" Ồ, sao cậu lại hỏi vậy ? Có manh mối gì hả ? "
Đỗ Trình Tranh nhíu mày bởi thái độ thản nhiên của Lục Thiên Đình, càng không khỏi nghi ngờ " Lẽ nào chuyện của