Đỗ Trình Tranh ngồi một mình ở ghế sân bệnh viện, nhìn mọi người đi qua đi lại, bóng hình cô đơn chẳng biết nên làm gì, tuyết trắng đã nhẹ nhàng rơi xuống đẹp đẽ lấp lánh.
Thời tiết bây giờ đã đến tháng 12 trở lạnh.
Cô lại chợt nghĩ ở bên đó cũng lạnh như ở Bắc Kinh không ? Nhưng nhiều hơn là nghĩ đến người đó.
Mặc dù sự lựa chọn là do Đỗ Trình Tranh nhưng đó là điều cô luôn nghĩ trong lòng.
" Trình Tranh, sao chị ngồi ở đây ? " một giọng nói trong trẻo, cô ngước mặt lên nhìn rồi mỉm cười.
" Em đến thăm Lục Thiên Đình hả ? "
Tô Mạn Hân gật đầu cười, cô ấy ngồi bên cạnh nhìn Đỗ Trình Tranh, bàn tay xoa nhẹ chiếc bụng đã nhô cao, một sinh mệnh sắp chào đời " Chị đang nghĩ đến Phong Hạo ? " Cô ấy cũng biết sơ qua chuyện của hai người.
Trên một cương vị là bác sĩ riêng của Lục Thiên Đình cô không thể bỏ trách nhiệm được.
Đỗ Trình Tranh mím môi, hơi bất lực thở dài.
" Chị lựa chọn như vậy là đúng hay sai ? " đây luôn là câu hỏi cô tự đặt cho bản thân.
" Người ngoài cuộc và người trong cuộc có suy nghĩ khác biệt.
Chị có thật sự hối hận khi quyết định không ? Nếu đã không hối hận thì chính là đúng.
Mỗi người luôn có lối suy nghĩ khác nhau, em nghĩ Phong Hạo sẽ thông cảm cho chị.
" cô ấy nhìn những bông tuyết rơi, nở nụ cười hòa nhã.
Đỗ Trình Tranh trầm mặc suy tư, nếu để cô lần nữa lựa chọn, đáp án vẫn sẽ như hiện tại, không thay đổi.
" Lục Thiên Đình đúng là may mắn gặp được em.
"
" Không đâu, em phải may mắn mới được anh ấy yêu.
"
Đỗ Trình Tranh nhìn nụ cười hạnh phúc bẽn lẽn của Tô Mạn Hân, cô thầm mỉm cười trong lòng.
Cô thỉnh thoảng vẫn sẽ ganh tị với Tô Mạn Hân, có được mọi thứ tình cảm từ Lục Thiên Đình đầy vô tư không nghĩ ngợi, còn bản thân cô tự nghĩ không phù hợp nói chuyện yêu đương.
Một lần nữa cuộc sống của Đỗ Trình Tranh quay lại như ban đầu, hàng ngày bình lặng đi làm, tan làm chỉ có về nhà làm vài thứ cho qua thời gian, không một ai xen ngang vào đảo lộn cuộc sống của cô nữa.
Một vòng tuần hoàn cứ thế chạy suốt 4 năm trời.
4 năm sau.
" Bác sĩ Đỗ, suốt thời gian qua cô đã vất vả rồi.
Chúc mừng nhé.
" viện trưởng bệnh viện cười nhân hậu, trao cho Đỗ Trình Tranh bằng khen thưởng.
Đỗ Trình Tranh cúi đầu cảm ơn viện trưởng, nụ cười treo trên gương mặt tươi tắn.
" Cảm ơn viện trưởng.
Cháu rất vui và biết ơn ạ.
"
Viện trưởng khoát tay, nói " Không cần cảm ơn, đều nhờ nỗ lực của bác sĩ Đỗ.
Cố gắng phấn đấu hơn nữa.
"
Đỗ Trình Tranh lần nữa ríu rít cảm ơn ông ấy, cầm bằng khen trở về phòng, treo tấm bằng trên tường.
Bằng khen bác sĩ xuất sắc nhất thành phố.
Y tá thấy cô nhìn bằng khen cười đến ngây ngô, liền ghẹo " Cái đó không thể mọc cánh bay mất được đâu, bác sĩ Đỗ.
"
Đỗ Trình Tranh cười cười, ngồi vào ghế trở lại đúng dáng vẻ bác sĩ " Còn bệnh nhân sao ? "
Y tá gật đầu nói " Dạ phải, đã đặt lịch khám hôm qua.
Là một đại minh tinh " cô ấy nhấn mạnh câu cuối.
Đỗ Trình Tranh nhướng mày gật đầu, các minh tinh nổi tiếng hầu hết đều khám ở bệnh viện này nên cô cũng không ngạc nhiên mấy.
" Vậy mời bệnh nhân vào đi "
Ngay sau đó, cửa phòng khám được mở ra, một đôi chân thon dài bước tới, phong thái cô minh tinh