" Còn được nghe vì có vị đó sau lưng nên lúc nào Thư Nhiễm đều giữ nhiều hợp đồng lớn và được đóng vai chính " y tá nữ càng bàn chuyện càng hăng.
Đỗ Trình Tranh nghe được chữ này lọt chữ kia, chủ yếu không để tâm quá nhiều.
Vấn đề sử dụng quy tắc ngầm trong giới giải trí không có gì mới lạ.
Sau khi sửa soạn lại mọi thứ, cô muốn tan làm.
" Làm việc tốt nhé.
" cô mỉm cười vỗ vai y tá.
Một ngày nữa trôi qua nhanh chóng, Đỗ Trình Tranh nhìn bầu trời đêm mà khẽ thở dài, thời gian trôi nhanh thật, cô vẫn không biết tin tức nào của anh.
Có người gọi cô lại, là Hạ Vũ.
" Bác sĩ Đỗ, tan làm rồi hả ? Tôi đưa cô về nhé.
"
4 năm trước biết cô không đi xuất ngoại nữa Hạ Vũ đã ngạc nhiên về sau lại biết cô và người bạn trai kia đã chia tay.
Anh ta đã thầm vui trong lòng, một lần nữa ngỏ lời nhưng cô đều từ chối, lúc sau anh ta quyết định con đường theo đuổi, một khi cô còn độc thân anh ta là người sẽ không nản lòng.
Như mọi lần Đỗ Trình Tranh cười có khoảng cách, lắc đầu " Tôi có lái xe tới, không phiền bác sĩ Hạ.
"
Đỗ Trình Tranh biết Hạ Vũ thật sự chân thành thích cô nhưng trong thâm tâm cô không có rung động với người này, ít nhất chỉ có thái độ tôn trọng nhau như người đồng nghiệp.
Hạ Vũ đoán trước được câu trả lời của cô, cười cười nói " Vậy bác sĩ Đỗ về cẩn thận "
" Cảm ơn, anh cũng vậy.
" nói rồi cô tới chỗ để xe, lái đi trước ánh nhìn của Hạ Vũ.
Anh ta nhìn làn khói xe dần biến mất, chỉ cười bất lực, anh ta có cảm giác cô vẫn chưa buông bỏ được chuyện tình cảm cũ.
Mặc dù chưa bao giờ thấy người đó, nhưng anh ta ganh tị với người đàn ông đó, anh ta không biết mình có đủ khả năng giúp cô quên đi được người đó không.
***
Đỗ Trình Tranh về đến nhà, căn phòng vắng lặng yên tĩnh riêng một góc trời, sự cô đơn lần nữa bao vây lấy cơ thể.
Cô nhìn gian bếp và ghế sô pha phòng khách không khỏi ảo não, những kỉ niệm cũ bủa vây đầu óc cô.
Căn phòng từng chứa đựng hơi thở của anh nay lại quặn quẽ đến đáng thương.
Cô không thể dối lòng, bản thân đang nhớ anh.
Chuông điện thoại đánh thức thần kinh của Đỗ Trình Tranh.
" Alo, mẹ ạ "
" Ồ con gái, lâu rồi không về.
Bà nhớ con đó "
Cô rót cho bản thân một cốc nước, nhàn nhạt nói " Con sẽ ráng sắp xếp, công việc còn nhiều lắm "
" Chú ý sức khoẻ là được.
Mà lo công việc cũng đừng quên kiếm một người bầu bạn " cô sắp 30 tuổi rồi, càng để lâu mẹ cô càng lo lắng.
Cô chỉ cười cho có " Đâu phải muốn kiếm được là có ngay "
Mẹ cô ngập ngừng một lúc rồi ra chủ ý " Vậy có cần mẹ sắp xếp cho con gặp vài người không ? "
" Xin mẹ, đừng.
" cô còn nhớ chuyện mẹ cô đã cho cô đi xem mắt toàn những đối tượng thật không biết nói thế nào.
Cô thà bản thân một mình như vậy còn hơn.
Đầu dây bên kia bà ấy thể hiện rõ sự thất vọng, rầu rĩ " Ồ " dặn dò cô vài câu rồi cúp máy.
Đỗ Trình Tranh thở dài, lấy đồ đi tắm rửa, ngủ sớm cho công việc ngày mai.
***
Ngày hôm sau, Bắc Kinh đón một trận mưa lớn.
Đỗ Trình Tranh vừa khám cho bệnh nhân, cô pha một ly trà cho mình, ngón tay ấn giữ nút đổ nước nóng, vài cô y tá cũng đến pha nước uống, họ thấy cô liền cười chào hỏi xã