Một tuần sau đó, Đỗ Trình Tranh không thấy Phong Hạo, mặc dù biết tối hôm đó cô nói có chút vô tình nhưng nghĩ lại đều do anh nói rất khó nghe nên cô cũng mặc kệ không nghĩ đến nữa.
" Bác sĩ Đỗ … "
" Hả ? " Đỗ Trình Tranh ngước mắt nhìn Hà Vũ vừa gọi cô.
Hôm nay anh mặc một bộ blouse trắng sạch sẽ trông nhã nhặn điềm đạm.
" Có chuyện gì cô thất thần vậy ? Hiếm thấy đó nha " anh cười khẽ.
" À không có gì đâu.
Bác sĩ Hạ gọi tôi có việc gì sao ? " cô xua tay cười.
" Đây là bệnh án của bệnh nhân vừa được chẩn đoán, cô xem qua đi " Hạ Vũ đưa một bộ hồ sơ trên mặt bàn.
Đỗ Trình Tranh gật đầu đón lấy, lật từng trang ra, gương mặt rất chuyên tâm, nghiền ngẫm.
Dòng cuối cùng của tờ giấy chính là " Xác định tử vong ".
" Cô có suy nghĩ như thế nào ? "Hạ Vũ hỏi.
" Nạn nhân là cô giáo giữ trẻ sao ? " Đỗ Trình Tranh không dời mắt khỏi tờ giấy giám định.
Hạ Vũ gật đầu khẳng định " Ừ ".
" Khi ở hiện trường hơi thở vẫn còn nhưng có lẽ không kịp điều trị mất quá nhiều máu nên đã tử vong sau đó.
" cô nhàn nhạt nói.
" Tại hiện trường nạn nhân trong tình trạng kho.ả thân, hai bên đùi bị rạch một đường.
Tàn bạo thật, có vẻ như là một vụ ***** *** xong phi tang đi ".
Hạ Vũ bình ổn nói.
" Đã không còn trong phạm vi của bác sĩ, chúng ta đã cố hết sức, việc còn lại cứ giao cho bên pháp y và cảnh sát điều tra.
" Đỗ Trình Tranh buông tài liệu xuống.
" Được, tôi đã gửi giám định cho bên cảnh sát rồi, chỉ mong bắt được hung thủ.
Cũng đến giờ tan làm rồi, ăn tối chứ ? ".
Đỗ Trình Tranh lắc đầu trả lời " Hôm nay tôi trực đêm, anh cứ về đi.
"
" Vậy được rồi.
Tôi về trước.
" Hạ Vũ vẫy tay tạm biệt rồi rời đi.
***
Vài ngày sau, Ôn Di cùng Đỗ Trình Tranh hẹn nhau ăn trưa, đây là lần gặp mặt thứ 2 của họ, trước đó có nhắn tin qua lại nhưng không quá nhiều.
" Cô ăn cái gì ? "
" Tôi sao cũng được "
" Vậy lấy cho chúng tôi những món này " Ôn Di nói xong, người phục vụ cúi đầu rồi đi.
Anh mỉm cười nói.
" Dạo này công việc bận rộn, có dịp hẹn Đỗ tiểu thư "
" Ừm, công việc của cảnh sát mà.
Tôi hiểu.
" cô nhấp nhẹ một ngụm rượu, mùi hương nhè nhẹ xộc vào khoang mũi.
" À bên anh có đang điều tra vụ một cô giáo giữ trẻ bị sát hại không ? "
" Sao cô biết ? Tôi đúng là đang điều tra hung thủ của vụ án " Ôn Di bất ngờ hỏi.
" Tôi là người đã điều trị cho nạn nhân nhưng kì tích không có xuất hiện ".
" Thi thể đã bị bạo hành như thế thì chắc chắn sẽ không có kì tích " Ôn Di nói.
" Vậy đã điều tra tới đâu rồi ? Đã có manh mối gì chưa ? "
" Tuy đây là chuyện bảo mật nhưng dù sao cô cũng là người điều trị cho nạn nhân nên tôi sẽ tiết lộ.
" Ôn Di gương mặt thoáng nghiêm túc nói.
" Theo như hàng xóm kể thì có thấy bóng dáng của hung thủ, là một người nam nhân từ 25 đến 30 tuổi "
" Trẻ thế sao ? Nhưng tại sao lại làm chuyện như vậy ? " cô ngạc nhiên hỏi.
" Có lẽ do mắc chứng tâm thần ? Tâm lý không ổn định, còn trường hợp khác thì là người có thù hận với nạn nhân nhưng như vậy thì rất khó xảy ra vì người quen của nạn nhân nói thì cô gái chưa bao giờ có hiềm khích hay xích mích với người đàn ông nào, không có người yêu nên việc vì yêu nên hận cũng không thể.
Mọi chuyện còn điều tra thêm ".
Đỗ Trình Tranh gật đầu, gương mặt cũng có chút nghiêm trọng.
Ôn Di phá vỡ cục diện " Không sao đâu, sẽ điều tra nhanh thôi.
Đồ ăn tới rồi.
"
***
" Thời tiết lạnh thật " Đỗ Trình Tranh và Ôn Di đi bộ trên đường, tuyết phủ dày đặc trên mặt đường.
" Đầu tháng 12 rồi, nhất định phải giữ ấm cho cơ thể " Ôn Di nói.
Đỗ Trình Tranh gật đầu mỉm cười.
Hai người tản bộ được một lúc, bỗng một giọng nữ hét lên khiến Đỗ Trình Tranh giật mình ngoảnh đầu lại, người cô gái ấy hét lên chính là người đàn ông đứng bên cạnh cô.
" Ôn Di "
Ôn Di quay đầu lại, bất ngờ nhìn cô gái ấy nhưng mặt lạnh hỏi " Tại sao em ở đây ? "
" Anh thật sự dám đi xem mắt ? Ôn Di anh thật đáng ghét." cô gái chạy nhanh đến trước mặt, giọng nói rất lớn.
" Này, chẳng phải do em trước sao ? "
" Em không có, anh đừng quá đáng "
Đỗ Trình Tranh đứng một bên nghe hai người họ anh một câu em một câu mà không hiểu gì nữa, đầu cô như một khúc gỗ trơ mắt nhìn hai người.
Dần dần tiếng cãi vã cũng dứt, Ôn Di nhìn Đỗ Trình Tranh vẻ mặt vừa áy náy vừa xấu hổ, gãi gãi đầu " Xin lỗi cô Đỗ tiểu thư, tôi thật sự xin lỗi.
Đây là bạn gái tôi,