Đỗ Trình Tranh không biết bản thân về nhà bằng cách nào, cô nằm ngã xuống giường, đôi mắt đen láy óng ánh thất thần nhìn trần nhà, đầu óc đang vô cùng bối rối, Phong Hạo nói như vậy là có ý gì ? Anh là đang thổ lộ ? Không thể nào.
Nằm vật vã trên giường càng khiến tâm trạng cô thêm tệ hơn, thở dài nặng nề, tiếng thông báo điện thoại như hồi chuông đánh thức cô dậy từ trong mộng, uể oải nhìn lướt qua điện thoại thì hiện thanh thông báo tin nhắn từ Wechat, không biết thế lực từ đâu mà trong đầu cô nhảy lên chữ "Phong Hạo", cô vỗ vỗ trán, không nên tự mình doạ mình.
Đỗ Trình Tranh mở lên xem, quả nhiên đập vào mắt là dòng tin nhắn mà người gửi là Phong Hạo.
[ Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt.
]
Một câu nhắn duy nhất không còn tin nhắn khác, cô não nề chăm chăm vào điện thoại, cô nên trả lời anh như thế nào ? Du trả lời thế nào thì cũng thật gượng gạo, cô thở hắt ra, tắt máy rồi ném gọn một góc.
Phong Hạo, anh muốn tôi phải làm như thế nào đây ?
***
Ngày hôm sau đi làm Đỗ Trình Tranh vẫn như một bác sĩ tận tâm, công ra công tư ra tư, hết mình với công việc, chỉ những lúc rảnh tay hay giờ nghỉ trưa thì sẽ như " hồn lìa khỏi xác".
" Bác sĩ Đỗ …bác sĩ Đỗ " y tá đã gọi cô nhiều lần nhưng không thấy Đỗ Trình Tranh phản ứng, thậm chí còn tâm hồn trên mây, càng gọi càng hăng.
Đỗ Trình Tranh giật mình nhẹ, đôi mắt nhìn cô ấy, nhàn nhạt hỏi " Xin lỗi, chị đang nghĩ chút việc thôi.
Em gọi chị có chuyện gì sao ? "
" À đây, của chị bác sĩ Đỗ " y tá cười niềm nở, đưa cho cô một bó hoa tulip trắng thơm ngát.
Không quên nói thêm " Người tiếp tân nói sáng nay có người gửi hoa đến, người nhận là chị đó.
"
" Chị ? Có nhầm lẫn gì không ? Đối phương là ai mà tặng cho chị ? " Đỗ Trình Tranh nheo mày nhìn hoa tulip trong tay rồi nhìn y tá nữ.
Y tá nhún vai trả lời " Em không biết, đối phương không nói gì.
Có lẽ là quà bệnh nhân nào đó tặng cảm ơn chị.
À tiếp tân nói bên trong có thiệp đó, chỉ mở ra xem là ai đi.
"
Nghe vậy Đỗ Trình Tranh tìm tấm thiệp lấp ló bên trong bó hoa tulip, rất nhanh liền thấy nó, một tấm thiệp xanh đơn giản không cầu kì hoạ tiết, nét chữ tương đối đẹp, đứng đắn nghiêm nghị, sắc bén, vỏn vẹn ghi [ Phong Hạo ] để cho cô biết người tặng chính là anh, Phong Hạo, không cần câu văn dài dòng mùi mẫn nhưng lại rất dụng tâm.
Hoa tulip trắng - thổ lộ tình cảm, một tình yêu thuần khiết, trong sáng.
" Bác sĩ Đỗ, chị biết là ai chứ ? " y tá hỏi.
Đỗ Trình Tranh để tấm thiệp lại về chỗ cũ, tư thế như không có gì xảy ra " Ừm, đã biết, cảm ơn em đã đến đưa chị.
Đi làm việc đi.
"
Y tá nghe xong, mỉm cười gật đầu, cô gái không bao giờ nhiều chuyện của người khác, lễ phép rồi rời đi.
Đỗ Trình Tranh trầm mặc nhìn bó hoa tulip, không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, như có một dòng chảy ấm lướt qua rồi lại biến mất cô độc lạnh lẽo như cũ.
Đỗ Trình Tranh thở dài, tìm được một bình gốm sứ đang để trống không, tiện lợi lấy làm bình cắm bông cũng rất tuyệt.
Hoa tulip đẹp như vậy, thật không nỡ bỏ, cộng thêm mùi thơm thanh mát, thoải mái vô cùng.
Càng như vậy cô cảm giác trong lòng có điều gì đó không thể hiện ra được.
Tiếp diễn mỗi ngày