Hôm sau thứ bảy, Tiêu Cảnh Vũ đến nhà Ngư Tranh theo yêu cầu của cô trước đó về việc thi bằng lái.
Thêm nữa, sau khi suy nghĩ suốt cả đêm, anh cũng muốn nhân cơ hội nói chuyện rõ ràng với cô về vấn đề tiền bạc.
Tiêu Cảnh Vũ đến nơi tầm khoảng tám giờ sáng, lúc người giúp việc nhà Ngư Tranh mở cửa cổng, thấy anh người này bỗng ngạc nhiên thốt lên: “Sao con đến đây?”
Trước câu hỏi khó hiểu của người phụ nữ giúp việc ngoài năm mươi, Tiêu Cảnh Vũ có hơi khựng người, bất an đáp: “Mấy ngày trước Ngư Tranh nói thứ bảy con đến...”
“Vậy con bé chưa báo với con à? Khuya qua nó bị trúng thực phải nhập viện, mới nãy tài xế mang cháo lên cho nó đấy.”
Nghe những gì người giúp việc kể, Tiêu Cảnh Vũ sững sờ bất động, ngay cả con ngươi cũng dừng một điểm.
Không cần phải suy nghĩ anh vẫn thừa biết, Ngư Tranh là vì ăn đồ lề đường cùng anh tối qua nên mới xảy ra chuyện.
Lấy được thông tin bệnh viện cùng khu vực và số phòng Ngư Tranh nằm, Tiêu Cảnh Vũ từ nhà cô đến thẳng bệnh viện.
Suốt quãng đường đi, Tiêu Cảnh Vũ có cảm giác nóng ruột không yên, bởi chính anh cũng đã biết trước, một cô tiểu thư được bao bọc kỹ lưỡng như Ngư Tranh sẽ không thể nào ăn uống tùy tiện như anh, thế nhưng anh lại chủ quan khiến sức khoẻ của cô bị ảnh hưởng.
Trong phòng bệnh dịch vụ cao cấp, không gian phòng rộng rãi thoáng đãng vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ Ngư Tranh đang nằm trên giường bệnh chỉ có ông bà Ngư túc trực bên cạnh.
Khi Tiêu Cảnh Vũ đặt chân vào tới phòng bệnh của Ngư Tranh thì cô vẫn đang ngủ do mệt mỏi cả đêm.
Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô, trong lòng anh liên tục dồn dập những cơn áy náy lẫn tự trách.
Thấy anh, ông bà Ngư chỉ hơi bất ngờ một chút, tuy nhiên đã quá tỏ mọi việc nên không hỏi gì nhiều.
Dẫu vậy, bà Ngư vẫn thăm dò thử: “Hôm qua hai đứa đi ăn bên ngoài à?”
Tiêu Cảnh Vũ bất giác lén thở ra một hơi, cứng nhắc gật đầu thừa nhận: “Dạ phải, Ngư Tranh nói muốn con mời một bữa ở quán con hay ăn, cho nên là...”
Nghe đến đây, ông bà Ngư chợt xoay đầu nhìn nhau trong ngờ vực, âm thầm trao đổi qua ánh mắt.
Sự yên ắng kéo dài không quá lâu, bà Ngư chợt hắng nhẹ giọng một cái, đứng lên khỏi ghế đơn gần giường Ngư Tranh đang nằm.
Bà đi đến chỗ Tiêu Cảnh Vũ đang đứng ở phía cửa ra vào, tiếp đó khẽ vỗ lên vai anh, ẩn ý nhắc nhở: “Là Ngư Tranh tự làm tự chịu, nhưng người chịu trách nhiệm bên ngoài cho nó là con, con phải biết mình nên làm gì rồi chứ?”
Tiêu Cảnh Vũ lần nữa gật đầu trong căng thẳng, bà Ngư thấy vậy liền ngoắc tay ông Ngư hối thúc: “Lão già, về nhà thay quần áo đi làm, hôm nay em có hẹn với khách lớn ở cửa hàng.”
Nói rồi bà Ngư lấy túi xách rời đi trước, ông Ngư cũng theo ngay sau đó.
Có điều lúc ngang qua Tiêu Cảnh Vũ, ông cố tình vỗ rồi bóp mạnh vai anh như một hành động đe doạ.
Đợi khi tiếng đóng cửa vang lên, Tiêu Cảnh Vũ lúc bấy giờ mới có thể thở ra nhẹ nhõm.
Mất thêm vài giây lấy lại tinh thần, anh nhẹ chân bước đến bên cạnh giường của Ngư Tranh, lặng lẽ nhìn gương mặt có chút mềm yếu của cô.
Giữa giây phút cảm xúc hối hận dâng lên, trong trí nhớ của anh chợt thoáng lên những chuyện đã xảy ra tối qua.
Hôm nay vốn định sẽ đến gặp sẵn tiện nói chuyện rõ ràng với Ngư Tranh, không ngờ lại bị đẩy vào tình huống khó khăn này.
Bất chợt, Ngư Tranh tỉnh giấc mở mắt, biểu cảm mơ màng của cô sau một hồi nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Vũ đột nhiên chuyển sang bừng tỉnh.
Cô giật mình mở to mắt, dù cổ họng đang khô rát vẫn vội gượng hỏi: “Sao cậu đến đây? Chẳng phải tôi nói với cha nhắn cậu không cần đến nhà tôi...”
Càng nói âm thanh Ngư Tranh phát ra