Từ giây phút khiến Ngư Tranh rơi nước mắt vì cái tôi của chính mình quá cao, Tiêu Cảnh Vũ biết bản thân đã không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra.
Nhưng anh không hối hận, bởi anh không muốn một bông hoa luôn được nuôi dưỡng trong lồng kín như cô phải chịu thiệt thòi khi làm bạn với anh.
Hơn nữa, đây cũng là cách để anh thôi trông đợi vào tương lai không có khả năng xảy ra, càng không phải đi vào con đường của cha anh là đào mỏ.
Tiêu Cảnh Vũ nhận tiền từ ông Ngư là để bảo vệ Ngư Tranh, không phải lợi dụng mối quan hệ và tiền bạc từ cô.
Buổi chiều cùng ngày, ông bà Ngư quay lại bệnh viện đón Ngư Tranh xuất viện, Tiêu Cảnh Vũ suốt một ngày chỉ ngồi ngoài hành lang, lúc ông bà Ngư đến anh liền mượn cớ về trước để không chạm mặt cô.
Sang hôm sau là chủ nhật, Tiêu Cảnh Vũ bị ông Ngư réo đến nhà để luyện tay lái chuẩn bị thi bằng lái, Ngư Tranh trong suốt lúc anh đến nhà cũng chỉ ở trong phòng.
Ông bà Ngư từ khi đến đón Ngư Tranh xuất viện đã sớm nhận ra bầu không khí bất thường, thêm việc cô và Tiêu Cảnh Vũ tránh mặt nhau cũng đủ để ông bà ngầm xác nhận được cả hai đang không mấy “hòa thuận”.
Thậm chí sáng thứ hai quay lại trường học, Ngư Tranh cố tình đi sớm một mình, sau đó để tài xế quay lại đón Tiêu Cảnh Vũ đi riêng.
Không phải lần đầu chứng kiến bộ dạng lạnh nhạt của Ngư Tranh, tuy nhiên cảm xúc lần này của Tiêu Cảnh Vũ luôn trong trạng thái không yên, chính xác là luôn cảm thấy có lỗi.
Bắt đầu tiết học đầu ngày, lớp Tiêu Cảnh Vũ được phát bài tập Toán ôn thi giữa kỳ.
Mọi lần xem tới bài anh chỉ nghĩ phương pháp giải, nhưng lần này cầm tờ bài tập trong tay, anh lại bất giác nhớ đến chuyện của hôm tối thứ sáu.
Hôm ấy mặc dù không nhìn thẳng, nhưng trong phạm vi tầm mắt của Tiêu Cảnh Vũ cũng có thể nhận ra, suốt lúc anh giải lại bài kiểm tra cho Ngư Tranh, cô đã luôn nhìn chằm chằm vào anh.
Tiêu Cảnh Vũ không muốn ảo tưởng, như quả thật từ hôm đó cách cô đối với anh đã rất khác thường.
Nghĩ ngợi một chút rồi thôi, Tiêu Cảnh Vũ quyết gạt phăng ý nghĩ tơ tưởng về tình cảm của Ngư Tranh ra khỏi đầu, sau đó cầm bút giải bài tập.
Tầm mười lăm phút trôi qua, không gian trong lớp học đã rì rầm ồn ào, giáo viên để cho học sinh tự do thảo luận nên cũng không nhắc nhở, thi thoảng chỉ đi một vòng các dãy để kiểm tra tiến độ.
Giữa lúc Tiêu Cảnh Vũ đang chăm chú giải xong trang bài tập thứ hai, bên khóe mắt bỗng hiện lên bóng dáng mảnh khảnh của một nữ sinh.
Anh theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra là Túc Mạch đang mỉm cười ngại ngùng nhìn lại anh.
Cảm giác trống rỗng thoáng lướt qua giữa ngực Tiêu Cảnh Vũ, anh không nóng không lạnh mở lời hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Một tay Túc Mạch cầm giấy bài tập được phát khi nãy, nghe anh hỏi cô nàng liền cười ngại, ngập ngừng lên tiếng đáp: “Có bài này mình không áp dụng được công thức, nhờ cậu hướng dẫn giúp mình.”
Thành tích nghỉ học của Tiêu Cảnh Vũ cao nhất lớp, nhưng thành tích điểm Toán cũng tỷ lệ thuận, vài lần Miểu Trạch đạt điểm cao trong bài kiểm tra cũng là nhờ anh.
Tiêu Cảnh Vũ học giỏi Toán lại khiêm tốn ôn tồn, Túc Mạch chọn nhờ anh hướng dẫn giải bài cũng là điều hoàn toàn bình thường.
Dù bản thân có hơi miễn cưỡng nhưng Tiêu Cảnh Vũ vẫn ngồi vào ghế phía trong, nhường ghế