Từ lúc đưa điện thoại cho Ngư Tranh xem hình ảnh, Hoà Trúc luôn dõi mắt theo sắc mặt biến đổi của cô.
Thấy Ngư Tranh càng lúc càng giống như kẻ rơi vào hố sâu của sự thất vọng, cô nàng khẽ nghiêng người hỏi nhỏ: “Thích cậu ta rồi đúng không?”
Ngư Tranh bỗng bất động vì câu hỏi của Hoà Trúc, có một sự thật cô phải thừa nhận, cô không hiểu rõ hết ý nghĩa của từ “thích” mà cô nàng nói, càng không có lý do để “thích” Tiêu Cảnh Vũ.
Nhưng có một chuyện Ngư Tranh biết rất rõ, cô muốn bước vào cuộc sống của Tiêu Cảnh Vũ, muốn giúp đỡ anh với tư cách là bạn học.
Bởi cô ngưỡng mộ anh, ngưỡng mộ một người thanh niên mạnh mẽ tự mình vươn lên dù hoàn cảnh khó khăn lẫn đơn độc.
Tiếc rằng, ở thời điểm Ngư Tranh tưởng rằng đã có thể bước vào cuộc sống của Tiêu Cảnh Vũ, anh lại nhẫn tâm đẩy cô ra xa.
Từ lúc xem được hình ảnh kia, trong đầu Ngư Tranh vẫn mải nghĩ đến khung cảnh Tiêu Cảnh Vũ thân thiết kề vai bên nữ sinh khác.
Trước lúc đến giờ nghỉ trưa, cô không chịu đựng nổi cảm xúc khó chịu dồn nén mà gửi tin nhắn hẹn gặp cho anh.
Khi tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, Tiêu Cảnh Vũ vẫn còn ngây ngốc nhìn màn hình hiển thị tin nhắn được gửi tới từ Ngư Tranh.
Anh biết, biết bức ảnh bị chụp cùng Túc Mạch lan truyền, anh dĩ nhiên cũng biết Ngư Tranh đang giận bỗng muốn gặp nói chuyện, ít nhiều đều có liên quan đến bức ảnh đó.
Bởi dẫu sao, Tiêu Cảnh Vũ cũng đang mang danh là bức bình phong của Ngư Tranh.
Trong khi mọi người đều lục đục xuống nhà ăn, Tiêu Cảnh Vũ lại điềm nhiên ngồi yên một chỗ không nhúc nhích.
Thấy vậy, Miểu Trạch chuẩn bị rời đi cũng khó hiểu mà nán lại: “Cậu ngồi ngây đó làm gì? Đi ăn thôi!”
Tiêu Cảnh Vũ đưa mắt nhìn sang Miểu Trạch, bất an hỏi: “Khi nào bên quản lý diễn đàn mới gỡ ảnh?”
“Nhắn rồi, chắc đang chờ xử lý.”
Tiêu Cảnh Vũ thở dài một hơi, đẩy ghế đứng dậy đi thẳng một đường ra khỏi lớp.
Bên dưới khuôn viên nhỏ nằm sau dãy lớp học, bóng cây mát rượi che nắng cả một vùng.
Ngư Tranh đứng dưới gốc cây xà cừ, mái tóc dài thi thoảng sẽ theo cơn gió nhỏ bay qua một hướng.
Hiện tại xung quanh không một bóng người, cô lặng im ngẩng đầu nhìn tán lá lớn để tìm yên bình khống chế cảm xúc trong lòng.
Giữa bầu không gian yên tĩnh, tiếng bước chân từ phía xa khẽ vang lên càng lúc càng gần.
Ngư Tranh theo phản xạ ngoái đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, sự mong chờ trong ánh mắt thoáng cái đã biến thành vô cảm.
Ngư Tranh lạnh lùng nhìn người thanh niên đang đút hai tay trong túi, dáng vẻ thong dong đi đến chỗ cô.
Khác với mọi khi, Trần Tấn Hào hôm nay không vuốt tóc mà xoã tự nhiên, trên mặt cũng không còn mang theo nụ cười bỡn cợt châm chọc Ngư Tranh như trước.
Thay vào đó, Trần Tấn Hào dùng gương mặt nghiêm túc để đối diện với Ngư Tranh.
Đến gần, cậu ta giữ khoảng cách nhất định, tiếp đó thở dài một hơi rồi mới lên tiếng: “Tiểu thư đỏng đảnh, tôi thua rồi, tôi thật sự đã chú ý đến cậu, cậu không cần phải giả vờ lấy Tiêu Cảnh Vũ ra làm bức bình phong nữa.”
Giữa hai đầu chân mày của Ngư Tranh chợt cau chặt lại, cô nhìn chằm chằm vào Trần Tấn Hào bằng thái độ đánh giá lẫn kỳ thị.
“Là cậu đánh giá bản thân quá cao, hay cậu chưa từng suy nghĩ kỹ trước khi phát ngôn?”
Trần Tấn Hào không hề nổi giận, trái lại chỉ bật cười hào hứng: “Ngư Tranh, chúng ta đã quen nhau từ nhỏ, tôi biết tiêu chuẩn của cậu rất cao, kẻ thấp hèn như Tiêu Cảnh Vũ thực chất chỉ là bàn đạp cho cậu phóng vào tim tôi thôi, đúng không?”
Ngư Tranh có hơi sốc trong lòng, không phải vì Trần Tấn Hào nói đúng, mà vì không dám tin cậu ta có thể trơ trẽn đến mức này.
Mặc cho thái độ của Ngư Tranh tỏ rõ ý xem thường, Trần Tấn Hào vẫn không để ý mà