Cửa phòng Ngư Tranh bật mở, Tiêu Cảnh Vũ bất giác lấy hơi lên không dám thở ra.
Nhưng không càng không ngờ rằng, Ngư Tranh hiện tại đứng trước mặt anh không còn tức giận như vừa rồi.
Trong lúc Tiêu Cảnh Vũ sững người nhìn chằm chằm vào Ngư Tranh cẩn trọng suy xét, dáng vẻ của cô lại vô cùng bình thản, thậm chí là nhún nhường thấy rõ.
“Xin lỗi, lúc nãy do em quá nóng nên mới lỡ lời nói ra như vậy, anh...!đừng để bụng.”
Trước giọng nói cùng biểu cảm hối hận một cách chân thành của Ngư Tranh, lòng dạ Tiêu Cảnh Vũ càng thêm rối loạn, tâm trí cũng không ngừng dâng lên hoài nghi.
Ngay khi đôi môi anh mấp máy chưa kịp nói, Ngư Tranh đã nhanh hơn tiếp lời: “Em biết anh còn nhiều nỗi lo, chỉ là em tò mò nên mới gấp gáp.
Em suy nghĩ thông suốt rồi, đợi khi nào cả hai chúng ta đều sẵn sàng, lúc đó bắt đầu cũng không muộn.”
Không rõ vì sao, nghe những lời bộc bạch hết sức nhẹ nhàng tình cảm của Ngư Tranh lại khiến cho mồ hôi lạnh của Tiêu Cảnh Vũ đổ không ngừng.
Trước đây Ngư Tranh có chiêu “giương đông kích tây” dồn anh vào đường nào cũng chết, bây giờ có thể cũng không ngoại lệ.
Tiêu Cảnh Vũ nhất quyết không thuận theo, trong lòng luôn tự nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, thận trọng dò hỏi: “Em nói thật, hay là vì giận lẫy nên mới nói như vậy?”
Biểu tình Ngư Tranh cực kỳ kiên định, kiên định đáp: “Em nói thật!”
Dứt lời, Ngư Tranh không cho Tiêu Cảnh Vũ thêm thời gian nghi ngờ mà đẩy anh quay người xuống lầu: “Đi ăn, cha mẹ đang chờ.”
Đột nhiên Ngư Tranh quay ngoắc một trăm tám mươi độ, từ tức giận lại chuyển sang ôn hoà, đừng nói là Tiêu Cảnh Vũ, ngay cả ông bà Ngư sinh ra cô cũng không hiểu nổi.
Suốt bữa dùng cơm, từ Tiêu Cảnh Vũ đến ông bà Ngư đều ăn trong im lặng, tâm trí đồng loạt đặt ở Ngư Tranh.
Chỉ đến khi Ngư Tranh chủ động mang chuyện xin phép cha mẹ cho Tiêu Cảnh Vũ đến sống cùng, bầu không khí trên bàn mới dần dần bình thường lại.
Ăn bánh kem mừng sinh nhật Ngư Tranh sau bữa cơm tối, xong xuôi cô trở về phòng ngủ như mọi khi, thái độ cùng hành động không có gì khác thường.
Tuy nhiên, ông bà Ngư khẳng định có vấn đề, nhân lúc cô về phòng trước, ông bà không ngừng tìm cách cho Tiêu Cảnh Vũ thử nghiệm suy đoán.
May mắn ở chỗ tính cách của Ngư Tranh có vài nét tương tự bà Ngư.
Nhưng xui xẻo cho Tiêu Cảnh Vũ là khả năng cao Ngư Tranh sẽ giống bà Ngư, khi bị chọc tức sẽ ăn đủ trả đủ, khiến đối phương phải chịu thua trong ân hận.
Mang lòng dạ có phần sụp đổ lên lầu, Tiêu Cảnh Vũ không về phòng mình mà đến phòng Ngư Tranh.
Lúc bước vào phòng, anh đi thẳng đến chỗ cô đang đứng trước bàn học chải lại tóc.
Không đợi Ngư Tranh hỏi, Tiêu Cảnh Vũ đã lên tiếng trước: “Em giận anh đúng không?”
Vẻ mặt Ngư Tranh có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã tỏ ra bất lực: “Không có, em đã nói rõ ràng rồi sao anh cứ cho rằng em giận? Anh muốn em giận lắm sao?”
Tiêu Cảnh Vũ vô thức cau mày đắn đo, tuy nhiên lần nữa bị Ngư Tranh mất kiên nhẫn cắt ngang, cô vừa trở về giường vừa nhờ vả: “Anh ra ngoài nhớ tắt đèn giúp em.”
Nói rồi Ngư Tranh leo lên giường đắp chăn, Tiêu Cảnh Vũ bị bỏ bơ vơ, sau cùng cũng chỉ có thể ôm băn khoăn rời khỏi.
Ngày hôm sau qua nhà trọ của Tiêu Cảnh Vũ dọn đồ, hai ngày tiếp theo đi